*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ban đầu khi gặp lại được người quen cũ thì còn có chút nể tình.
Nhưng mà từ sau sự kiện vợ chưa cưới kia, chút tình cảm gọi là đã cùng nhau lớn lên giữa hai người thật giống như cũng đã biến mất theo chuyện đó vậy.
Bây giờ Hàn Thanh rất để ý chuyện cô ta đến gần mình.
Nghĩ tới đây, Hứa Yến Uyển đau khổ nhắm mắt, nhưng mà trong giọng nói của cô ta lại không nghe ra được bất kỳ cảm xúc vui mừng hờn giận gì: “Anh nói đúng, là tôi suy nghĩ thiếu cẩn thận, quấy rầy rồi, tôi cúp máy trước đây.”
Hàn Thanh tắt điện thoại, sau đó bỏ điện thoại di động vào trong túi.
Khi đi tới bên cạnh Tiểu Nhan, Tiểu Nhan lại theo bản năng nâng mắt nhìn anh một cái.
“Ai gọi điện thoại cho anh thế?”
“Hứa Yến Uyển”
Tiểu Nhan đột nhiên khó thở, Hứa Yến Uyển?
Cô ta gọi điện thoại cho Hàn Thanh làm gì?
Chẳng lẽ là cô ta vẫn còn chưa chịu buông tha? Muốn tiếp tục làm chút gì đó sao?
Nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt đang nhìn chằm chăm vào mình, hai con ngươi tràn đây sức sống ở trong mắt của cô đang hiện đầy lên những dấu hỏi, Hàn Thanh lại không nhịn được mà cong khóe môi lên, vươn tay ra áp lên trên đầu của cô rôi nhẹ nhàng xoa xoa.
“Muốn hỏi thì hỏi đi, nhịn không hỏi làm gì?”
Tiểu Nhan không hài lòng hất tay của Hàn Thanh ra: “Gì cơ? Chẳng lẽ không phải là anh nên chủ động báo cáo hay sao?”
Báo cáo?
Lần đầu tiên Hàn Thanh nghe thấy được hai từ này từ trong miệng của Tiểu Nhan, Hàn Thanh có chút ngẩn người, trong lúc bất ngờ lại cảm thấy có một loại cảm giác mình bị người khác quản thúc. Nhưng mà loại cảm giác này lại khiến cho anh cảm thấy rất ấm áp, rất thực tế.
Có một loại cảm giác… Chính mình thật giống như là đã có được một gia đình rồi.
Nghĩ tới chỗ này, Hàn Thanh bước về phía trước thêm mấy bước, phút chốc đưa tay áp lên trên mặt của cô gái nhỏ nào đó.
Khoảng cách của hai người đột nhiên bị kéo gần lại, Tiểu Nhan sợ hết hồn, trừng mắt to nhìn Hàn Thanh.
Cô có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp của Hàn Thanh đang nhẹ nhàng ma sát ở trên gáy của chính mình, tiếp đó anh cúi đầu đặt trán của anh lên trán cô, giọng nói khàn khàn vang lên: “Hứa Yến Uyển gọi điện thoại tới nói, quá trình bàn bạc của Công ty xảy ra vấn đề, anh đã bảo cô ta tự mình giải quyết”
Nghe thấy lời này, Tiểu Nhan đột nhiên chớp chớp mi mắt, bất chợt kịp phản ứng lại được rằng Hàn Thanh đang thật sự báo cáo lại cho cô biết.
Tiểu Nhan có chút nghẹn lời lại có chút buồn cười: “Em… Em chỉ là nói như vậy một chút mà thôi, tại sao anh.. “
Hàn Thanh cười khẽ ra tiếng: “Không phải là muốn để cho anh báo cáo sao? Anh thấy hay là em đồng ý với anh sớm một chút đi thì hơn, như vậy thì cũng sẽ có thể quản thúc anh sớm hơn một chút, hử?”
“Ai muốn quản anh, nằm mơ đi!” Tiểu Nhan đẩy Hàn Thanh ra, sau đó một lần nữa đi vào bên trong.
Cũng ngay vào lúc này, nhân viên làm việc rốt cuộc cũng đã mời được người phụ trách đi ra.
Người phụ trách thấy Hàn Thanh thì lập tức đi tới chào hỏi.
“Anh Hàn”
*ừ”
Người phụ trách dựa theo ánh mắt đang nhìn về phía Tiểu Nhan đang xem áo cưới của Hàn Thanh mà nhìn sang, sau đó ngay lập tức nở ra một cười mang tính thương hiệu: “Cô đây chắc hẳn chính là mợ Hàn đúng chứ”
Mợ Hàn…
Nghe được cách gọi này, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Nhan đỏ lên, cả người thiếu chút nữa cũng bay bổng lên theo làn gió.
Đây có lẽ là vì cả đời này cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày cô vậy mà lại sẽ biến thành mợ Hàn.
Thật ra thì trước kia khi hai người đi du lịch, nhân viên ở khu du lịch cũng đã từng gọi cô như vậy một lần, chỉ có điều là ý nghĩa của một lần kia và lần này lại không giống nhau.
Cho nên hai lần gọi đối với Tiểu Nhan mà nói, tâm trạng và cảm xúc của cô đều không giống nhau.
Tiểu Nhan vừa đi vừa đặt câu hỏi: “Chúng ta không mua những kiểu dáng được trưng bày ở bên ngoài sao? Em cảm thấy những bộ váy này đã đẹp mắt lắm rồi”
Hàn Thanh dắt lấy tay của cô, ánh mắt cưng chiều: “Cô gái ngốc, bên trong còn có những thứ càng đẹp đẽ hơn”
“Ồ a”
Chờ đến lúc Tiểu Nhan nhìn thấy được những kiểu đặt may, cô mới biết hóa ra Hàn Thanh không có lừa gạt cô, mặc dù những kiểu ở bên ngoài cũng đã rất đẹp rồi, nhưng mà những kiểu đặt may ở bên trong lại càng tăng thêm một bậc.
Cả phòng đều là váy cưới, khiến cho người ta phảng phất có một loại cảm giác đưa thân vào trong giấc mộng hoa lệ, đối mặt với tình cảnh như vậy, Tiểu Nhan bỗng nhiên cảm thấy không được chân thật.
Tựa như mơ mà lại không phải là mơ, cô đưa tay tự véo mình một cái, đau đến nhe răng toét miệng.
Hóa ra là thật.
“Mợ Hàn, những chiếc này đều là mẫu đặt may, nhưng mà những chiếc hiện có ở đây đều chỉ là váy mẫu để minh họa mà thôi, cô có thể chọn kiểu dáng và mẫu mã trước, sau khi chọn được kiểu dáng hoặc mẫu váy rồi thì sẽ có nhà thiết kế chuyên môn đến lấy số đo và vẽ bản phác thảo cho cô, cô có ý tưởng mới gì thì cũng có thể trao đổi với nhà thiết kế”
Nhanh như vậy đã có váy mẫu rồi?
Tiểu Nhan chỉ nghe ra được hai chữ từ trong lời nói của người phụ trách mà thôi: Rất đắt!
Nhưng mà kết hôn mà, cả đời cũng chỉ có một lần như thế này mà thôi, mặc đồ đắt một chút cũng không quan hệ.
Cho nên Tiểu Nhan bắt đầu chậm rãi đi xem váy cưới, Hàn Thanh ở bên cạnh xem cùng cô.
Nhưng mà rất nhanh, điện thoại di động của Hàn Thanh lại vang lên.
Lần này, sau khi anh nghe điện thoại xong, chân mày nhíu lại rất sâu.
Tiểu Nhan chọn được một kiểu váy, rất là tâm đắc, đang định hỏi ý kiến của Hàn Thanh một chút, nhưng mà cô vừa quay đầu lại phát hiện ra anh đang cau mày cầm điện thoại di động.
Tiểu Nhan lập tức cảm thấy không đúng, cất bước đi đến bên cạnh anh rồi hỏi.
“Làm sao thế?”
Hàn Thanh khẽ vểnh môi mỏng, đưa mắt nhìn chăm chú vào cô một hồi lâu, sau đó nói: “Có thể là anh phải đi đến Bệnh viện một chuyến”
“Hả?” Tiểu Nhan không biết Hàn Thanh đột nhiên nói câu này là có ý gì, sau khi suy nghĩ một chút thì trên mặt cô lại hiện lên nét bối rối: “Có phải là anh cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào hay không? Phải đi Bệnh viện sao?”
“Không phải” Hàn Thanh phủ nhận: “Là bên kia gọi điện thoại đến nói, bên phía Công ty của Hứa Yến Uyển bên kia xảy ra vấn đề, đánh nhau, có người đổ máu”
Nghe nói đến đây, Tiểu Nhan cũng giật mình, lại nhìn vẻ mặt của Hàn Thanh thêm một chút nữa thì cô cũng đã hiểu hết được mọi chuyện, mặc dù trong lòng có chút cay đắng, nhưng mà cô vẫn cười nói: “Vậy anh còn đang chờ cái gì nữa chứ? Nhanh đi đến Bệnh viện xem đi, em một mình ở lại chỗ này.. “
Tiểu Nhan còn chưa có nói xong, eo của cô đã bị Hàn Thanh ôm lấy.
“Em cũng đi cùng với anh đi.”
Tiểu Nhan sửng sốt, ngơ ngác nhìn Hàn Thanh, đi cùng với anh sao?
“Có thích hợp không?”
Tiểu Nhan nghỉ ngờ hỏi.
“Cũng đã gần là mợ Hàn rồi, đi theo bên cạnh anh thì có gì không thích hợp chứ?”
“Nhưng mà..” Tiểu Nhan có chút do dự.
“Không đi theo anh mà em cũng an tâm sao?
Người phụ nữ kia mơ ước người đàn ông nhà em đấy, cứ như vậy mà để cho một mình anh đi sao?”
Trong nháy mắt Tiểu Nhan không biết phải nói gì, không nghĩ tới anh vậy mà lại nói ra những lời này. Nhưng mà lời của anh ngược lại cũng đã nhắc nhở cô, đang yên đang lành tại sao lại xảy ra chuyện được chứ? Đường đường là cô chủ là nhà họ Hứa mà lại không thể giải quyết tốt được loại chuyện như thế này hay sao?
Nếu như mỗi lần không giải quyết được lại cũng đều xảy ra chuyện nhập viện như thế này, chẳng lẽ mỗi lần như vậy đều cần gọi Hàn Thanh tới xử lý hay sao?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan lập tức ý thức được có lẽ là Hứa Yến Uyển thật sự vẫn chưa buông tha cho Hàn Thanh.
Cũng phải, làm gì có ai sẽ cam tâm buông tha dễ dàng như vậy được?
Từ lần trước khi cô ta ngồi ở ghế lái phụ sau đó giương oai diễu võ với mình, cô cũng nên cảm nhận được rồi mới đúng.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan dùng sức gật đầu: “Anh nói đúng, em không thể để cho người khác mơ ước anh được, vậy thì em sẽ cùng đi với anh, để mắt đến anh”
sử?
“Vậy còn chuyện váy cưới bên này…”
“Giải quyết xong chuyện rồi chúng ta sẽ quay lại xem tiếp, dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian.”
“Được thôi”
Vốn dĩ là Tiểu Nhan còn tưởng rằng anh sẽ rời đi, sau đó để một mình cô ở lại nơi này tiếp tục xem váy cưới, không nghĩ tới anh vậy mà lại đưa ra đề nghị muốn dẫn theo cô đi cùng, đã như vậy, cô cũng không từ chối.
Vậy hãy để cho cô đi theo xem xem một chút cô nàng Hứa Yến Uyển ở trong Bệnh viện kia bị thương như thế nào, có phải là cô ta thật sự đã tự ra tay độc ác với chính mình hay không?
Kết quả là sự thực đã chứng minh, Hứa Yến Uyển thật sự là đã tự ra tay độc ác đối với chính mình.
Bởi vì cô ta bị thương rất nghiêm trọng.