*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chị với anh ấy có điểm gì chung à? Ngoại trừ khi còn bé hai người cùng nhau lớn lên, về sau cả hai có còn phát sinh chuyện liên quan đến tình cảm nào khác nữa không?”
Hứa Yến Uyển bị cô làm nghẹn lời không nói được gì, có lẽ không ngờ rằng Hàn Mộc Tử sẽ ngay thẳng như vậy, nói ra những lời sắc bén đến thế.
Thật ra Hàn Mộc Tử vẫn luôn chờ cô ta tự nói ra, cô đã cân nhắc đến tình huống cô ta có lời muốn nói, cho nên không hề lên tiếng.
Thật không ngờ cô ta vừa mở miệng đã lấy chuyện trước kia của mình ra làm ví dụ minh họa.
Còn moi móc khoảng ký ức khiến cô đau lòng nhất ra để nói.
Nếu đã nói như thế, vậy Hàn Mộc Tử cũng không muốn khách khí với cô nữa, trực tiếp nói thẳng luôn.
“Em nói không đúng à?” Hàn Mộc Tử nhếch mép, lạnh nhạt nói: “Chị với anh của em không có bất cứ mối liên hệ về tình cảm nào hết, mà thậm chí em đoán anh ấy còn không biết đến chuyện hôn lễ kia, bằng không với tính cách của anh ấy, nếu như không thích chị thì có lẽ đã từ hôn với nhà họ Hứa rồi, sao có thể để chị đến giờ vẫn còn cho là chị có hôn ước với anh ấy?”
Hứa Yến Uyển chấn động, đôi môi tái đi mấy phần.
"Em..."
“Chị Yến Uyển này, chị đã từng là cô chủ ngọc ngà của nhà họ Hứa, mấy lời khó nghe khác chắc không cần em phải nói đâu nhỉ? Nếu như bây giờ em nói, có lẽ chị cũng có thể tự suy nghĩ rõ ràng."
Khuôn mặt Hứa Yến Uyển tái xanh không còn một giọt máu, cô ta ngồi phịch xuống cắn môi dưới, đột nhiên cười nói.
“Không sai, em nói đúng hết, giữa chị với anh ấy không có chút tình cảm nào, anh ấy cũng không thích chị, chỉ là chị tham lam mơ tưởng. Cứ coi như chị có tình cảm đậm sâu thì cũng sẽ không được đáp lại.”
“Mấy lời trước đây em nói với chị hiện vẫn còn tác dụng. Nếu như chị đồng ý sống một cuộc sống mới, dù cho cuộc sống thế nào, nhất định cũng sẽ hạnh phúc không kém gì người khác.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử ôm Giá Nhỏ đứng lên: “Chuyện chỉ nói đến đây thôi, có rất nhiều chuyện trong lòng chị đã hiểu rõ, em không nói nhảm nữa, Giá Nhỏ còn phải đi ngủ, em đưa con bé về trước.”
Hàn Mộc Tử gật đầu chào hỏi với cô ta một cái, sau đó xoay người định rời đi.
Hứa Yến Uyển thấy Hàn Mộc Tử như vậy bèn vội vàng đuổi theo, cắn răng gọi cô: “Mộc Tử, em chờ chút.”
Nghe thấy tiếng gọi, Hàn Mộc Tử dừng chân, quay đầu nhìn về phía cô ta.
“Còn chuyện gì à?”
“Em..." Trên mặt Hứa Yến Uyển tỏ ra hơi khó xử, nắm chặt góc áo mình, trông cứ muốn nói lại thôi: “Có phải em ghét chị không?”
Hỏi xong, cô lại cảm thấy hình như mình hỏi như vậy trông rất ngu xuẩn, thế là tranh thủ giải thích thêm: “Chị không cố ý đâu, chị chỉ hơi kích động thôi, đang nghĩ đến chuyện của em mà, cho nên không nhịn được mà nói vậy, chị không có ác ý, càng không có ý muốn hạ bệ em
Hàn Mộc Tử lại ngoài ý muốn mà cúi đầu với cô ta, cười như không để bụng: “Không sao đâu, em cũng đâu quan tâm.”
Cô nói không quan tâm là không quan tâm Hứa Yến Uyển nói gì, dù sao đối với cô, quan hệ giữa cô và cô ta cũng không thân thiết với nhau đến như thế.
Hứa Yến Uyển nhìn ánh mắt cô cũng biết ý cô đang nói là gì, ánh mắt ảm đạm hẳn đi, không nói thêm gì nữa.
Hàn Mộc Tử quay đầu đi thẳng.
Bởi vì không có Hàn Thanh ở đây, cho nên Hàn Mộc Tử định ôm Giá Nhỏ đến tiệm của Tiểu Nhan, ai ngờ sau khi ra đến nơi thì gặp được Tô Cửu.
“Khụ Khụ, Mộc Tử à, nói chuyện xong rồi hả?”
Nhìn thấy Tô Cửu, Hàn Mộc Tử nở nụ cười với cô ta: “Thư ký Tô đấy à, đang rảnh sao?”
Tô Cửu lập tức nhíu mày: “Sao lại rảnh rỗi được? Không chỉ đang có việc mà còn sắp phát điên đây”
“Sao thế?”
“Giám đốc Hàn từ chối tham dự tất cả công việc, gần đây tôi xoay sở muốn nát óc, đúng thật là..."
“Từ chối tham dự tất cả công việc?” Hàn Mộc Tử cảm thấy đây không giống với tính cách của anh mình, suy nghĩ lại lời Hứa Yến Uyển vừa nói, cô cảm thấy có lẽ mình đã đoán ra được một ít.
"Chẳng lẽ anh ấy và Tiểu Nhan có chuyện ư?”
“Cô thông minh đấy.” Tô Cửu gật đầu, sau đó bĩu môi: “Tôi đoán có lẽ là có chuyện, hơn nữa còn là chuyện không nhỏ, nhưng về phần là chuyện gì thì tôi không rõ lắm.”
Nói xong, cô như nhớ tới thứ gì đó, nhìn thoáng qua phòng khách, nhỏ giọng hỏi: “Ban nãy các cô ngồi trong nói gì đó? Cái cô Hứa Yến Uyển này."
Hàn Mộc Tử buồn cười nhìn cô ta: “Người này làm sao? Sao không nói nữa di?"
“Khụ khụ, đây không phải là chưa rõ chuyện nên chưa dám nói bậy à?”
“Nói đi, với quan hệ của chúng ta thì sợ gì nữa?”
Tô Cửu cũng cười sảng khoái như cô, cho dù Hàn Mộc Tử không nói vậy, cô ta cũng sẽ nói cho Hàn Mộc Tử biết.
“Trước kia khi Hứa Yến Uyển phải nhập viện, lúc tôi đi chăm sóc cô ta, ngày nào Tiểu Nhan cũng đưa cơm tới bệnh viện, sau đó còn thêm tài khoản Facebook của cái cô Hứa Yến Uyển kia. Nhưng tôi phát hiện Hứa Yến Uyển có gì đó hơi lạ, không biết cô ta có ý đồ xấu gì đó không, nhưng chắc chắn là cô ta thích anh trai cô.”
“Ừ” Hàn Mộc Tử thừa nhận: “Quả thật cô ấy thích anh tôi, không giấu được.”
Lúc vừa gặp được Hàn Thanh, ý tình nồng đắm giữa hai hàng lông mày kia nồng đến mức đứng cách đó mười mét vẫn cảm thấy được.
“Nhưng Tiểu Nhan không biết đâu, còn thân thiết với cô ả như vậy, cô nói xem, bình thường cô ấy cũng xem như lanh lợi, sao cứ đến lúc mấu chốt lại ngốc như vậy? Chẳng lẽ đây là mê hoặc đầu óc trong truyền thuyết sao?”
Hàn Mộc Tử không ngờ Tiểu Nhan vậy mà lại làm thân với Hứa Yến Uyển, còn kết bạn Facebook nữa.
Vậy chuyện lần này có liên quan đến Hứa Yến Uyển hay không?
Nghĩ tới đây, đôi mắt Hàn Mộc Tử sâu thêm mấy phần: “Tình huống bây giờ ra sao rồi? Anh tôi đâu? Cô có biết không?
“Biết.” Tô Cửu gật đầu: “Anh ấy bảo tôi mua giúp một tấm vé tàu, đi với Tiểu Nhan rồi.”
Nghe vậy, đôi mày thanh tú của Hàn Mộc Tử nhăn lại: “Có ý gì?”
“Tôi cảm thấy có lẽ là Tiểu Nhan giận dỗi, không muốn để ý anh cô chăng? Sau đó anh cô lập tức mua một tấm vé tàu đuổi theo cô ấy?”
Hàn Mộc Tử cảm thấy cạn lời.