*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Đang làm cái gì? Tiểu Nhan chớp chớp mắt, sao cô phải nói cho anh biết?
Thấy cô không trả lời, ánh mắt Hàn Thanh thăm dò lại, nằm lấy cổ tay cô: "Hử?"
Tiểu Nhan lại thần bí, cười cười nói: "Bây giờ em không nói cho anh biết. Dù sao đến lúc đó anh cũng biết
Bộ dạng cô có vẻ rất thần bí, Hàn Thanh cũng không hỏi nữa. Hơn nữa, hôm nay tâm trạng của anh quả thật không tốt lắm nên không khí trong xe lại trầm mặc xuống ngay lập tức.
Anh không nói gì, Tiểu Nhan lại cảm thấy khí áp trên người anh hạ xuống. Tiểu Nhan luôn cảm thấy không thích hợp, hôm nay hình như Hàn Thanh không vui lắm.
Bản thân mình bởi vì muốn chuẩn bị cho anh niềm vui bất ngờ, cho nên đến bây giờ vẫn không nói chúc mừng sinh nhật anh, cũng không tặng anh quà.
Cho nên Tiểu Nhan thậm chí còn bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ anh vì chuyện này mà tức giận?
Vì thế cô chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, lại tiếptục nhịn, chờ đến khi đến nhà hàng, sau khi nhìn thấy món quà bất ngờ cô chuẩn bị cho anh, Hàn Thanh sẽ không tức giận như bây giờ nữa.
Chẳng qua, nếu Tiểu Nhan biết chuyện gì sẽ xảy ra ở phía sau, hôm nay cô chắc sẽ không nghĩ đến việc chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho anh, cũng sẽ không muốn chúc mừng sinh nhật anh.
Trong nhà hàng.
Lúc nhân viên phục vụ nhìn thấy Tiểu Nhan dẫn Hàn Thanh vào đều nhịn không được cảm thán, sau đó chụm đầu vào thảo luận với nhau. "Chúa ơi, bạn trai của cô Chu đẹp trai quá. Chẳng trách cô ấy lại muốn chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho anh ta. Nếu tôi có một người bạn trai đẹp như vậy, tôi sẽ chuẩn bị cho anh ta niềm vui bất ngờ mỗi ngày. Tôi đặc biệt sẵn sàng nha. "10086!" "Bạn trai cô ấy là hotboy, nhưng cô Chu hình như rất bình thường. Hai người này ở cùng một chỗ, cô Chu chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho bạn trai, luôn cảm thấy
Mặc dù không nói những lời sau ra, nhưng những người nghe thấy ở đây đều biết những lời này của cô ta có ý gì.
Người đứng đầu cắt đứt lời bọn họ. "Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Dù sao trả tiền thì chính là khách hàng, quan tâm chuyện người ta nhiều như vậy làm gì? Tất cả những gì chúng ta phải làm là phục vụ khách hàng cho tốt. Khôngđược có suy nghĩ gì khác, hiểu không? " "Biết rồi a."
Lúc Tiểu Nhan đi vào đã nói với Hàn Thanh: "Em đã đặt vị trí rất tốt, ở đây bọn họ phục vụ tốt lắm. Nếu không đặt trước, đến lúc đó sẽ bị giành hết chỗ.”
Hàn Thanh không biết đang suy nghĩ cái gì, “ừm” một tiếng, tâm hồn như trôi ra xa xăm.
Tiểu Nhan nằm tay anh cùng nhau đi lên tầng. Trong phòng cô đã chuẩn bị niềm vui bất ngờ. Chỉ cần đẩy cửa phòng ra, có thể cảm giác sự khác biệt.
Lúc đẩy cửa đi vào, trong phòng tràn ngập hương vị trái tim thiếu nữ, các loại trang trí trái tim đào, thoạt nhìn như mơ như ảo.
Mà Hàn Thanh dường như vẫn không nhận ra. Hoặc có thể nhìn thấy, nhưng cho rằng đây là phòng trang trí sẵn, cho nên cũng không chú ý nhiều.
Nhân viên phục vụ lập tức mang món chính lên, đều là đồ bình thường nhà hàng bán, thoạt nhìn không có gì khác thường, cho nên Hàn Thanh cũng không chú ý gì nhiều.
Nếu tâm trạng hôm nay của anh không rối loạn thì có thể phát hiện ra rằng những thứ này không thích hợp lắm, nhưng tâm trạng Hàn Thanh đang rất mông lung.
Cho nên lúc nhân viên phối hợp với Tiểu Nhan tắt đèn trong phòng, căn phòng tối lại, lông mày Hàn Thanh nhảy dựng lên. Rốt cục cũng nhận ra có chuyện không đúng.
Trong bóng tối, một bàn tay nhỏ nhắn thăm dò lênmu bàn tay anh, nhẹ nhàng phủ lên, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng gõ vào tay anh. Hàn Thanh tưởng đèn tắt, cô gái nhỏ nghĩ anh sợ, cho nên chủ động nắm lấy tay anh an ủi.
Cô gái ngốc nghếch này.
Hàn Thanh nghĩ, đang định nắm tay cô gái nhỏ, nói cho cô biết mình không sợ, không cần như vậy.
Phut
Mà lúc này, đèn trong phòng lại sáng lên, nhưng mà ánh đèn này khác với ánh đèn trước.
Lần này là ngọn đèn nhỏ, hơn nữa không biết từ lúc nào trên bàn có thêm một cái bánh ngọt, Tiểu Nhan cầm bật lửa trong tay đứng dậy thắp nến cắm lên bánh ngọt.
Sau khi ngọn nến được thắp sáng, khuôn mặt thanh tú của cô trở nên sáng sủa dưới ánh lửa. Trên mặt cô mang theo nụ cười rực rỡ, bắt đầu hát bài hát chúc mừng sinh nhật với Hàn Thanh.
Lúc Hàn Thanh nhìn thấy bánh ngọt, hình như có thứ gì đó bị móc ra từ trong trí nhớ, rất đáng sợ, chui vào trong đầu anh, phá hủy lý trí của anh.
Khi ánh lửa bắt đầu tỏa ra, trước mắt Hàn Thanh hiện lên không phải một màn này, mà là một ánh nến khác. Ánh lửa như đốt đỏ cả bầu trời, thiêu đốt hai mắt anh.
Mà tiếng hát chúc mừng sinh nhật bên tai, cũng biến thành tiếng hò hét.
Ánh lửa nghi ngút kèm theo tiếng khóc bất lực, gần như muốn xé rách toàn bộ bầu trời.Trán Hàn Thanh chảy ra mồ hôi lạnh, sắc mặt vô cùng kém. Ngay cả đôi môi mỏng cũng biến thành màu đất, khuôn mặt cô gái nhỏ nhìn xuống ánh lửa trở nên vặn vẹo.
Gần xanh Hàn Thanh nổi lên, hô hấp cũng trở nên không thuận lợi. "Chúc mừng sinh nhật."
Cô gái nhỏ rốt cục cũng hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật, sau đó lớn tiếng chúc anh một câu. Chính câu này đã cắt đứt một sợi dây trong đáy lòng Hàn Thanh, khiến anh sụp đổ hoàn toàn.
Tiểu Nhan nói xong thì thúc giục Hàn Thanh thổi nến, hơn nữa vẻ mặt chân thành nói: "Trước khi thổi nền phải ước nha. Anh muốn ước chuyện gì?”
Kết quả, cũng không nhận được phản hồi, Hàn Thanh ngồi đối diện cực kì trầm mặc, hơn nữa biểu cảm... Dường như không đúng lắm. "Hàn Thanh?" Tiểu Nhan thăm dò gọi tên anh một tiếng.
Hàn Thanh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt có chút âm u, khiến lưng người ta phát lạnh. "Sao? Làm sao vậy?" Giọng cô run run hỏi, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Môi mấp máy muốn nói cái gì đó, Hàn Thanh lại đột nhiên đứng lên, vẫn không nói một tiếng nhìn cô chằm chằm.
Tiểu Nhan thấy thế, cũng đứng lên theo. "Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trong đầu Hàn Thanh chỉ còn lại những hình ảnh