*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Thế nhưng anh đã nghĩ sai rồi, bây giờ Giang Tiểu Bạch chính là đang làm ồn, chỉ là cách mà cô làm ầm ĩ khác mà thôi.
Không giống với những người say rượu, nào là nôn, nào là khóc hay là la hét gì đó.
Tửu lượng của cô là như vậy, chỉ cần đúng ý của cô, cô liền sẽ không khóc không quậy.
Cho nên lúc nãy anh hỏi cô có khó chịu không, trên mặt cô lộ vẻ yêu kiều e thẹn mà trả lời: “Hoàng thượng không cần lo lắng cho thần thiếp, thần thiếp chỉ là uống có chút rượu, không sao cả.
Đây đúng thật là diễn quá sâu rồi.
Bây giờ anh nhất định không để cô đi tắm, nếu không thì không biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa, vậy nên anh chỉ có thể về phòng của mình dọn dẹp sau đó đem mềm của bản thân ra ngoài. “Phòng để cho cô ngủ, bây giờ cô ngoan ngoãn vào đó ngủ đi.”
Nghe thấy vậy cô chớp chớp mắt nhìn anh nói: “Vậy hoàng thượng thì sao?”
Tiêu Túc chỉ vào chỗ cô đang ngồi, thế là cô đứngdậy đi vào phòng, anh tưởng cô đi ngủ rồi nên liền để gối và mềm lên trên sô pha để chuẩn bị nằm xuống vừa nằm xuống thì cô lại đi ra. “Hoàng thượng, ngài nhường giường cho thần thiếp, bản thân ngài ngủ ở đây....Ô hô thần thiếp rất là cảm động.
Cô nói xong liền ngồi xổm xuống bên cạnh anh, ôm lấy tay của anh, nước mắt lưng tròng nói: “Thần thiếp muốn ở lại bên cạnh ngài.” Anh thật sự là bị một câu một từ thần thiếp mà làm cho da đầu cũng tê rần cả lên, sau đó anh nắm lấy cánh tay cô mà ngồi dậy, ôm cô sải bước về phòng.
Cô lúc này chưa kịp phản ứng lại thì đã bị anh đặt lên chiếc giường lớn mềm mại, sau đó liền nghe thấy lời nổi thô bạo của anh: “Ngoan ngoãn nằm yên đó cho tôi không được phép chạy loạn ra ngoài nữa.”
Dáng vẻ hung dữ này của anh khiến cô chớp chớp đôi mắt sau đó liền im lặng. “Vậy cũng được, hoàng thượng bảo trọng, thần thiếp nghỉ ngơi trước đây.
Sau khi sắp xếp xong cho cô, anh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm mà đi ngủ
Thế nhưng sau khi nằm xuống, anh không cách nào ngủ được, bởi vì cái ghế sô pha này là cái mà cô vẫn hay sử dụng, vả lại còn là do cô đặc biệt mang từ nhà mình đến, cho nên khi nằm xuống thì trong hơi thở của anh đều là mùi hương thuộc về phụ nữ, khác với mùi hương bình thường mà anh vẫn luôn ngửi thấy.
Anh hơi cau mày, không quen như thế, nhưng lại cảm thấy cũng không đến nổi là ghét.
Cho nên cuối cùng anh cũng từ từ đi vào giấc ngủ
Hôm sau
Sau khi cô tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung vậy, vẻ mặt cô nhăn nhỏ ôm lấy đầu mà ngồi dậy
Sau khi nhìn mọi thứ xung quanh, cô có chút ngây người, nhanh chóng nhớ lại xem đây là ở đâu.
Lúc trước có lần khi cô tỉnh lại cũng là nơi này, mà tối hôm qua cô lại chạy ra ngoài uống rượu sau đó không cẩn thận mà uống rất nhiều, những chuyện sau đó cô không còn nhớ gì nữa.
Nghĩ đến đây, cô cúi đầu kéo tấm chăn trên người lên xem
Bộ quần áo hôm qua vẫn mặc ngay ngắn trên người, không hề có gì không đúng.
Vẫn may, vẫn may, cô thở phào nhẹ nhõm.
Hôm qua cô uống say đến bất tỉnh nhân sự, bây giờ cái gì cũng không thể nhớ ra được, không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
Nghĩ đến đây, cô liền vén chăn ra, sau đó rón rén đi chân đất ra ngoài.
Mặc dù đoạn ký ức mà cô uống say đã không còn nhớ gì, nhưng cô vẫn còn nhớ chuyện trước khi cô uống say, cô nhớ rất rõ bản thân mình với Phương Đường Đường cùng đi, nhưng sau đó thì cô làm saovề nhà? Sau khi về nhà thì sao lại ngủ trong phòng của Tiêu Túc chứ?
Là Phương Đường Đường đưa cô về sao? Nhưng mà.. Sao cô ấy lại không đưa cô về nhà mình chứ?
Hay là.....
Xem ra chỉ có ra ngoài thì mới có thể giải đáp khúc mắc này thôi.
Mở cửa ra, cô liền ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, cô có chút ngạc nhiên, không lẽ Tiêu Túc còn biết nấu ăn? Thế là cô liền đi vào nhà bếp, quả nhiên thấy Tiêu Túc đang ở trong nhà bếp.
Anh ấy đang làm đồ ăn sáng, nhưng anh ấy là đang nấu mì, làm loại đơn giản nhất chính là mì sợi và nước dùng gà. Có lẽ là nhìn thấy bóng dáng của cô, Tiêu Túc liền liếc cô một cái, trong không trung mắt hai người giao nhau, cô vô thức vòng tay trước người nói: “Đang làm gì vậy?” “Dậy rồi à?”
Trong lúc hỏi, anh lại đập một quả trứng nói: "Đi súc miệng đi, lát nữa ra ăn sáng.
Nghe vậy, cô không nhịn được mà nhón chân lên nhìn chăm chăm vào quả trứng trong chảo, vẻ mặt u ám hỏi: “Bữa sáng mà anh làm, có ăn được không?”
Anh lườm cô một cái nói: “ Có ăn được hay không, lát cô sẽ biết, hoặc là nếu cô không muốn ăn thì có thể tự mình làm ăn cũng được. Cô mệt muốn chết, đầu cũng rất đau, làm gì còn tâm trạng mà nấu ăn chứ? Cho nên cô từ bỏ ý nghĩđó mà đi súc miệng.
Sau khi đợi anh đem mì và trứng lên bàn, cô ngồi đó với vẻ mặt cảm thán nói: "Lúc trước khi anh ở một mình, chắc không phải cứ ăn như vậy chứ? “Có vấn đề gì sao?” Anh hỏi ngược lại cô.
Giang Tiểu Bạch chỉ vào đồ ăn ở trước mặt nói: “Một bát mì canh trắng, một cái trứng rán, bữa sáng của anh không có chút dinh dưỡng nào cả.” “Chỉ cần lấp đầy cái bụng mà thôi, cần gì dinh dưỡng chứ?” Anh lườm cô một cái nói: “Cô tưởng ai cũng giống như cô chắc?"
Câu nói sau cùng của anh khiến cô cảm thấy khó chịu, nhướn mày nói: “Anh có ý gì vậy? Ai cũng giống như cô?” “Cô tưởng ai cũng giống như cô sành ăn chắc?" Anh chưa nói xong, nên khiến cô có chút hiểu lầm.
Lúc này sau khi bổ sung đầy đủ thành câu, cô liền trừng to mắt nói: “Ai là người sành ăn chứ? Đồ ăn chính là tất cả, tôi đây chính là biết hưởng thụ đồ ăn ngon, hiểu không?"
Tiêu Túc lười đếm xỉa đến cô, cúi đầu mà ăn, bởi vì anh còn phải chuẩn bị đi làm. “Cô thấy anh không nói chuyện nữa, thì cũng bưng bát lên húp một ngụm canh, vốn tưởng rằng rất khó ăn, nhưng không ngờ khi ăn vào thì thấy cũng được. Mặc dù mùi vị không gọi là rất ngon.
Có điều bây giờ cô không có tâm trạng ăn gì cả, cô rất muốn biết tôi hôm qua sao cô có thể về được nhà.