*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhanh như vậy đã đến rồi sao? Giang Tiểu Bạch ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài mới phát hiện không biết đã đến dưới nhà cô từ bao giờ.
Vốn dĩ định lý luận với anh ta một lúc mà không ngờ nhanh như vậy đã về đến nơi rồi, đã thế anh ta còn lạnh lùng vô tình ném cho một câu bảo cô xuống xe. Cô mà còn ngồi lại trong xe thì có phải rất khó coi không?
Có điều Giang Tiểu Bạch lại thay đổi suy nghĩ rồi, ngồi trong xe bất động, não hoạt động vòng vòng một lúc rồi đột nhiên nhếch môi: "Đột nhiên tôi không muốn xuống xe nữa, tôi muốn đến nhà anh."
Tiêu Túc: "..." "Tôi nhớ ra là laptop với mấy thiết bị của tôi để hết ở nhà anh rồi, tôi về nhà cũng không có gì để làm, thế nên làm phiền anh đưa tôi về nhà anh lấy ít đồ."
Không biết tại sao mà giám đốc Tiêu Túc cảm thấy như cô ta đang cố ý trả đũa mình, nhưng dựa vào lời nói thì lại không nhận ra được cô ta đang bị bệnh gì không nữa, chỉ có thể nhếch miệng, sau đóhỏi: "Cô chắc chắn chứ?" "Đúng vậy." Giang Tiểu Bạch gật đầu,, gương mặt ngây thơ hỏi: "Lẽ nào không được sao?" "Tại sao không nói từ trước đi?" "Tôi cũng đến đây mới nhớ ra thì làm sao mà nói trước được? Anh mà quên thì có nhắc trước được không hả?"
Tiêu Túc quyết định im lặng, quay đầu xe rồi lặng im lái xe.
Nhìn bộ dạng khó xử của anh ta trong lòng Giang Tiểu Bạch lại có chút thích thú, tựa lưng vào ghế sau một mình cười thầm vui sảng khoái. Vậy mới nói Tiêu Túc cũng vẫn dễ bị bắt nạt lắm.
Tiểu Nhan gần đây đang ở trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng. Vì cô ấy vẫn luôn bận tâm đến vấn đề bụng của mình. Một thời gian nữa là cô ấy đến kì kinh nguyệt rồi, cô ấy cũng không biết có phải mình đang mang thai hay không, vừa lo lắng vừa kỳ vọng, lại vừa có chút phấn khích. Rồi cô còn tưởng tượng nếu thật sự là có thai thì nó là con trai hay con gái. Con trai thì nghịch ngợm, có vẻ khó nuôi hơn. Vẫn là con gái thì hơn, con gái dễ nuôi hơn, vả lại mọi người chẳng phải vẫn nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ hay sao?
Có điều nghĩ lại, nếu mình sinh ra một bé trai dễ thương như Tiểu Mễ Đậu thì đúng là một chuyện tốt. Nhưng cô lại cũng muốn có một đứa con gái.
Trời ơi, cô đang nghĩ gì vậy không biết?
Tiểu Nhan xấu hổ, lấy tay ôm hai má, lăn lộn trên giường, lăn được nửa chừng thì dừng lại ôm bụng.Vẫn là không nên tùy tiện lăn lộn như thế, nhỡ đâu trong bụng cô thật sự có em bé mà làm tổn thương đến nó thì biết phải làm sao? Hihi, Tiểu Nhan thầm cười.
Đang cười, cô lại cảm thấy bộ dạng của mình bây giờ trông như bị thần kinh vậy, bò ra ngồi trước bàn trang điểm, tự soi mình trong gương. Cô bây giờ đang rất hạnh phúc và mãn nguyện.
Tiểu Nhan bỗng nhiên thấy rất nhớ Hàn Thanh nên quyết định đến công ty tìm anh. Thật ra bình thường Tiểu Nhan sẽ không đến tìm Hàn Thanh trong giờ làm việc vì như thế sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh. Nhưng nếu lúc cô đến mà anh đang làm việc thì cô sẽ ngoan ngoãn ngồi ở phòng làm việc đợi, tuyệt đối không quấy rầy anh. Đợi anh xử lý công việc xong xuôi cô sẽ nói đôi ba câu hoặc đem cho anh ít đồ ăn. Giống như hôm nay, Tiểu Nhan đã chuẩn bị canh gà đổ vào trong bình giữ nhiệt xong xuôi đầu đấy rồi mới xuất phát đến tập đoàn nhà họ Hàn. Tất cả mọi nhân viên của tập đoàn đều quen biết Tiểu Nhan vì thế nên lúc cô đến nơi chỉ cần chào hỏi với nhân viên tiếp tân một tiếng rồi đi thẳng lên phòng tổng giám đốc luôn.
Nhìn theo bóng lưng đi dần, mấy nhân viên tiếp tân không chịu nổi mà liền túm tụm vào lên nhóm chat bàn tán. "Thật ngưỡng mộ bạn gái của tổng giám đốc Hàn quá đi! Mỗi ngày đều được ngắm nhìn tổng giám đốc với khoảng cách gần như vậy, lại còn có thể mang cho giám đốc món ăn mà mình tự tay nấu, tôi nhìn mà thấy ngưỡng mộ chết đi được! Tại sao lại có người con gái may mắn đến vậy chứ?""Mấy cô nói đủ rồi đó, tôi vốn dĩ đã quen tổng giám đốc Hàn rồi, cô có thể đừng nhắc đến anh ấy nữa được không?" "Đúng rồi đó. Lúc đó suýt chút nữa là chúng tôi lo liệu mọi việc đầu vào đấy rồi, kết quả là đến cửa hàng nhà người ta rồi cô lại không dám tranh giành mà chạy mất. Bây giờ lại đi nói mấy chuyện này là có ý gì hả?" "Mặc dù nói tổng giám đốc Hàn đã có bạn gái rồi nhưng trái tim tôi vẫn chưa chịu từ bỏ thì phải làm sao? Một nam thần lạnh lùng cool ngầu như thế sao tự nhiên lại có bạn gái cơ chứ? Đến bây giờ tôi vẫn không muốn tin. Tôi có thể mong họ chia tay được không vậy?" "... Ôi trời ơi cô quá đáng sợ rồi đó, lại đi rủa người ta mau chia tay. Tôi cũng mong thế. "Thôi đủ rồi đó. Mấy câu này mà bị chụp màn hình gửi cho người khác đọc được thì chúng ta gặp rắc rối lớn, coi như xong đời luôn."
Thế là mọi người vội vội vàng vàng thu hồi ngay tin nhắn nãy giờ. "Haha, xem ra, giữa nam nhân và công việc thì công việc vẫn là quan trọng hơn." "Lại chẳng phải thế như. Nam thần này mất rồi có thể tìm nam thần khác, nhưng công việc tốt thế này mất rồi thì sau này tôi biết kiếm tiền như nào?"
Một nhóm người mồm năm miệng mười sôi nổi bàn tán. "Không đúng, chẳng phải trước tôi có nghe lễ tân nói từng có một gái khá là xinh đẹp đến trước cửatập đoàn của chúng ta, nói là đến tìm tổng giám đốc Hàn sau đó lễ tân còn chế giễu cô ta sao? Rồi cô ta mới bảo là hồi còn nhỏ hai người đã đính hôn với nhau rồi." "Thôi đừng nhắc nữa, đúng là nhiều phụ nữ mặt dày mất hết cả liêm sỉ, dám nói với tôi đã từng đỉnh hôn với tổng giám đốc Hàn, lại còn là từ hồi nhỏ. Tôi nói cho mấy cô nghe nè, nếu cô ta mà từng đính hôn với tổng giám đốc thì hồi nhỏ tôi với tổng giám đốc là thanh mai trúc mã đó. Haha." "Lễ tân, cô đúng là... Tôi nghe nói hôm đó cô ta ăn mặc chẳng để ý đến thể diện luôn à? Ngược lại tôi lại cảm thấy biết đầu cô ta nói sự thật"
Cô lễ tân nhìn chằm chằm dòng tin nhắn ấy, cảm thấy không đáng tin chút nào. "Cô nghĩ thử mà xem, nếu cô ta chỉ đơn giản là đến để quyến rũ tổng giám đốc Hàn của chúng ta thì phải ăn mặc lung linh lộng lấy chứ sao có thể mặc đồ tả tơi như vậy được?" "Biết đầu cô ta chỉ là muốn thay đổi phong cách một chút để thể hiện vẻ độc đáo, đặc biệt của bản thân?" "Độc đảo không phải như thế. Tôi lại cảm thấy điều cô ta nói có thể là sự thật." "Tầng trên +1, tôi cũng cảm thấy khả năng cao là sự thật "
Mọi người nói như vậy làm cô lễ tân cũng có chút dao động rồi. Cô vuốt vuốt cằm, trầm tư suy nghĩ, lẽ nào lại là sự thật ư? Nhưng tại sao cô ta lại phải ăn