Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1275: Anh còn muốn nói với em không có vấn đề gì sao?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Hàn Thanh vốn không biết mình bị một đám cấp dưới ở công từ bàn tán.

Anh ta dẫn theo cô gái nhỏ đi ăn cơm, sau đó đưa cô ấy về nhà.

Trên đường trở về trực tiếp gọi điện thoại cho Hàn Mộc Tử, hai anh em đặt một phòng riêng.

Hàn Mộc Tử tới một mình, lúc đầu Dạ Mạc Thâm muốn đi cùng nhưng Hàn Mộc Tử không đồng ý, cô cảm thấy mình phải nói chuyện nghiêm túc, mang theo Dạ Mạc Thâm đi chung lỡ xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa Dạ Mạc Thâm đi theo, Giá Đỗ Nhỏ chắc chắn cũng đòi theo.

Cho nên cuối cùng chỉ có mình cô đi, Hàn Thanh qua đón cô.

Hai anh em gọi vài món ăn, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.

Hai người đã lâu rồi chưa ngồi chung ăn cơm như vậy, trước đây Hàn Thanh là người cuồng em gái, sau khi tìm được em gái thì đặc biệt cưng chiều cô, muốn cho cô tất cả mọi thứ. Nhưng sau khi Hàn Mộc Tử tìm được nơi dựa vào cho mình, thời gian

của cô hầu như đều thuộc về Dạ Mạc Thâm, cho nên cơ hội để hai anh em có thể tụ họp trở nên đặc biệt ít. Bây giờ lại ngồi chung, Hàn Mộc

Tử vẫn khá cảm thán, đột nhiên lại nhớ tới năm đó tình cảnh mà Hàn Thanh bay ra nước ngoài rồi lại về nước liên tục, lúc đó cô mới sinh con xong, Tiểu Nhan cũng vừa thích Hàn Thanh.

Nghĩ tới đây, trên mặt Hàn Mộc Tử nhịn không được nở nụ cười nhẹ.

"Nghĩ tới chuyện gì mà vui vậy?" Hàn Thanh thấy trên mặt em gái mình xuất hiện nụ cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn vài phần, nói chuyện với cô cũng trở nên đặc biệt dịu dàng.

Hàn Mộc Tử nhẹ giọng nói: "Không có gì, chỉ là nhớ tới lúc trước."

"Lúc trước?"

"Ừm, khi đó chúng ta mới vừa nhận nhau, mỗi ngày anh còn phải làm việc, kết quả là luôn bay ra nước ngoài, khi đó anh rất gầy, nhưng lại không than mệt một câu."

Nhắc tới năm đó, Hàn Thanh cũng đầy hoài niệm.

Một lúc lâu, anh cười nhẹ: "Cái này có là gì? Hàn Thanh anh chỉ có một người em gái là em, chăm sóc tốt cho em chính là trách nhiệm của anh"

"Đúng vậy, khi đó em thật sự sợ anh sẽ không kết hôn, hiện tại thì tốt rồi, em không cần lo lắng nữa."

Nhắc tới chuyện này, Hàn Thanh như có điều suy nghĩ, cũng không đáp lời, chỉ là đưa tay gắp thức ăn cho Hàn Mộc Tử, hai người lặng im ăn trong chốc lát.

Hàn Mộc Tử đột nhiên hỏi: "Anh, Hứa Yến Uyển bên kia, anh định làm thế nào?"

Nghe vậy, mặt Hàn Thanh không đổi sắc: "Hửm?"

Hàn Mộc Tử cười: "Ý của em là, hiện tại gia cảnh nhà cô ấy sa sút, nhưng hai nhà trước kia có giao tình, anh thật sự không tính ra tay tương trợ sao?"

Môi mỏng Hàn Thanh mấp máy sau đó giải thích: "Tính cách của Yến Uyển rất giống với bác Hứa, cô ấy nói không cần anh ra tay tương trợ thì chính là không cần, nếu như anh tùy tiện ra tay giúp cô ấy, có thể sẽ khiến cô ấy chịu tổn thương."

Dù sao với đoạn thời gian hai người ở chung lúc trước, Hàn Thanh vẫn khá hiểu rõ con người của Hứa Yến Uyển.

Nghe thấy khẩu khí này của anh ta, lòng cảnh giác của Hàn Mộc Tử trỗi dậy, hơi nheo mắt lại.

"Anh rất hiểu Hứa Yến Uyển nhỉ?"

"Hứa Yến Uyển gì chứ?" Hàn Thanh bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, sửa cho đúng: "Cô ấy lớn hơn em vài tuổi, hai nhà chúng ta là nhà gia giáo, em phải gọi cô ấy là chị."

Hàn Mộc Tử nhún vai: "Lúc em ở trước mặt cô ấy thì có gọi mà, nhưng hiện tại đang nói chuyện với anh nên chỉ thuận miệng thôi không phải sao? Hơn nữa chỉ là xưng hô thôi mà cũng chả đại biểu cho cái gì? Anh để ý như vậy để làm chi?"

Nghe thế Hàn Thanh cau mày lại: "Ai nói xưng hô không đại biểu cái gì, trước đây nhà họ Hàn chúng ta có giao tình rất tốt với nhà họ Hứa, bác Hứa bác ấy..."

"Anh." Hàn Mộc Tử ngắt lời anh ta: "Có phải anh có hôn ước với Hứa Yến Uyển không?"

"..."

Trên bàn cơm không có tiếng động.

Hàn Mộc Tử cũng không tiếp tục ăn nữa, mà là nghiêm túc nhìn chằm chằm Hàn Thanh: "Đúng không?"

Hàn Thanh mấp máy môi mỏng, dừng một lát rồi lại gắp thức ăn bỏ vào chén cô, vẻ mặt thản nhiên: "Đó cũng chỉ là chuyện hồi bé thôi, quá khứ nhiều năm như vậy, sau này tất cả mọi người không nhắc lại nữa, hôn ước này không tính."

"Không tính?" Hàn Mộc Tử nháy mắt một cái: "Trước đây chỉ là hôn ước trên đầu môi, hay có trao đổi tín vật gì không?"

"Không có." Hàn Thanh lắc đầu: "Theo anh thì chắc là không có trao đổi tín vật gì, chỉ là một câu nói đùa của người lớn, tuy là từng đề cập qua không ít lần, nhưng không chính thức áp dụng"

"Cho nên anh vẫn chưa đặt chuyện này ở trong lòng?" Hàn Mộc Tử hỏi.

Hàn Thanh gật đầu: "Ừm, chuyện không có thật sao phải để ý?"

Vẻ mặt của anh ta thật sự không coi chuyện này ra gì, nhưng Hàn Mộc Tử nhớ tới ngày đó lời mà Hứa Yến Uyển nói trước sân khấu, biểu cảm và ánh mắt cô ấy lộ ra đều rất nghiêm túc, rất để ý.

Có thể thấy được, cô ấy ghi tạc chuyện này trong lòng.

Hơn nữa lúc này đây cô ấy rơi vào tình cảnh nghèo túng thế này, trở về tìm Hàn Thanh nhưng lại không xin giúp đỡ, chỉ là vì về nhìn anh một cái.

Nghĩ một chút, Hàn Mộc Tử cảm thấy trong lòng của mình đã có một đáp án.

Cô nhìn Hàn Thanh, chậm rãi mở miệng nói: "Anh không để ý, nhưng lỡ như Hứa Yến Uyển tưởng thật, thậm chí rất để ý thì sao?"

Nghe vậy, biểu cảm Hàn Thanh kinh ngạc nhíu mày: "Không đến mức vậy chứ, cô ấy chưa từng đề cập qua chuyện này, lại nói chúng ta cũng không có liên lạc nhiều năm như vậy."

Đàn ông mà, quả nhiên là thẳng tính, căn bản là không có cách lý giải tâm lý phụ nữ luôn quanh quanh lượn lượn, cho dù là anh của cô thì cũng chỉ như thế.

Hàn Mộc Tử thật sự là không nhịn được muốn trêu chọc Hàn Thanh vài câu.

Suy nghĩ một chút, vị kia nhà mình cũng như thế, có lẽ là đàn ông thì đều như vậy.

Cô bất đắc dĩ thở dài sau đó nói: "Anh à, anh thật sự không hiểu phụ nữ gì cả, cô ấy không nói không có nghĩa là cô ấy không thèm để ý"

Nghe đến đó, cuối cùng Hàn Thanh cảm thấy mình đã hiểu được mục đích hôm nay em gái nhà mình tìm mình là gì.

"Hôm nay em tìm anh là vì chuyện này?"

"Sao nào, cảm thấy chuyện này chẳng là gì sao?"

Hàn Thanh có chút bất đắc dĩ nhìn cô. "Anh còn tưởng em gái muốn ăn

co-vo-danh-trao-1275-0

co-vo-danh-trao-1275-1