*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì sao!!!
Vì sao lại xảy ra chuyện lúng túng như thế!!!
Tại sao cô ấy lại không biết lựa lời mà nói chứ, tại sao tại sao? Trong lòng Tiểu Nhan chỉ còn lại xấu hổ và xấu hổ, có lẽ là do quá xấu hổ khiến cô ấy hoàn toàn mất phản ứng, ngồi im ở đó không hề động đậy.
“Khụ khụ... Hàn Mộc Tử ngồi cạnh cô ấy cũng rất lúng túng.
Hàn Mộc Tử không ngờ Tiểu Nhan bị mình khích tới mức to gan nói ra như thế, thật ra nếu chỉ có hai người bọn họ nghe thấy câu nói này của cô ấy thì cũng không sao, nhưng...
Ai mà ngờ được mấy người này lại mở cửa phòng họp ra chứ? Hàn Thanh tới đây, còn dẫn theo mấy vị quản lý cấp cao trong công ty chứ.
Hàn Mộc Tử cảm thấy có lẽ đây chính là khoảnh khắc khó xử nhất trong cuộc đời Tiểu Nhan, mà không có khoảnh khắc thứ hai l
Cô lúng túng ho khan vài cái, cười cười, sau đó đứng lên nói với Tiểu Nhan: “Cậu rất có lý tưởng đấy, tớ rất coi trọng cậu, tiếp tục cố gắng nhé, tớ đi trước.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử nhanh chóng đi tới cửa, cô và Hàn Thanh cùng liếc nhau một cái.
Hàn Thanh nhìn thấy vẻ mặt em gái nhà mình hiện lên vẻ trêu chọc, cảm thấy trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
“Anh, tối em sẽ tới gặp anh rồi chúng ta cùng ăn cơm nhé.”
"Ừm."
Mặc dù xấu hổ, nhưng lúc này Hàn Thanh đã khôi phục lại như bình thường, tất nhiên là đồng ý với lời mời của em gái mình.
Mà sau khi Hàn Mộc Tử rời đi, các vị quản lý cấp cao sau lưng Hàn Thanh bị lời nói hùng hồn của Tiểu Nhan làm cho kinh ngạc tới mức ngây người, há hốc miệng cũng chợt hoàn hồn lại.
“A ha ha ha, có vẻ tổng giám đốc Hàn còn có chuyện cần phải giải quyết, chi bằng để hôm khác bàn chuyện lúc nãy sau.
“Đúng vậy đúng vậy, tổng giám đốc Hàn cứ làm việc của mình trước đi, mấy người chúng tôi đi bàn bạc trước.”
Tiểu Nhan ngồi trong phòng nghe thấy mấy câu này thì hận không thể đào hố chui xuống ngay lập tức, cô ấy cắn môi dưới của mình, mặt đỏ đến mức không dám nhìn ai nữa.
Nhưng vẻ mặt Hàn Thanh lại rất tự nhiên, bình tĩnh nói: “Nhan."
Tiểu Nhan bị gọi tên chợt nhìn về phía anh ấy, lông tơ trên người dựng hết cả lên.
Lúc này rồi mà còn gọi tên cô ấy, anh ấy định làm gì?!
“Em sang phòng nghỉ của anh nghỉ trước đi, anh cần giải quyết vài chuyện, nhé?"
Lúc nói đến từ cuối cùng, Hàn Thanh kéo dài âm cuối ra, giống như là đang dỗ dành cô ấy, cảm giác cực kỳ cưng chiều.
Vốn cô ấy đang rất xấu hổ, lúc nãy khi Hàn Mộc Tử rời đi, Tiểu Nhan rất muốn đi cùng cô ấy, thế nhưng cô ấy lại phát hiện chân mình không thể di chuyển được chút nào, bèn ngồi bất động tại chỗ.
Không biết Tiểu Nhan đã thầm mắng Hàn Mộc Tử là đồ bạn tồi trong lòng biết bao nhiêu lần, không ngờ cô lại chạy mất trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc này, để lại cô ấy đối mặt với đám người này một mình hu hu hu...
Cho nên bây giờ khi Hàn Thanh bảo cô ấy đi nghỉ ngơi, cô ấy ngơ ngác gật đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy, ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra rồi đi vào phòng nghỉ.
Chỉ có chính bản thân cô ấy mới biết, lúc cô ấy bước đi, cô ấy căng thẳng sợ hãi tới mức chân run lên.
Mãi cho tới khi đi vào phòng nghỉ, Tiểu Nhan đóng rầm cửa phòng nghỉ lại, sau đó cả người mất hết sức lực, mềm nhũn như một cái kẹo bông, từ từ trượt xuống theo cánh cửa.
A...
Tiểu Nhan giơ tay lên che mặt lại, xấu hổ tới mức không còn mặt mũi nào mà gặp ai nữa.
Sau khi cô ấy trêu ghẹo Hàn Thanh đêm hôm đó, cô ấy cũng chưa từng cảm thấy mất mặt như bây giờ, làm và nói hoàn toàn không giống nhau, ngày đó cô ấy còn có thể nói mình làm thế là vì để giúp anh ấy.
Thế nhưng lần này thì sao chứ?
Cô ấy còn có thể giải thích được thế nào nữa chứ, chẳng lẽ nói cô ấy không nói câu đấy à?
Có quỷ mới tin!
Tệ nhất chính là anh ấy còn giữ mình lại, bảo cô ấy vào phòng nghỉ, sau đó tiếp tục bàn bạc chuyện của công ty với mấy vị quản lý cấp cao kia.
Rốt cuộc là làm thế nào mà anh ấy vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh như thế chứ?
Lại còn tiếp tục bàn chuyện công việc, anh ấy không cảm thấy xấu hổ à?
Đúng là Hàn Thanh không xấu hổ, khuôn mặt vẫn đẹp trai như thường, không có biểu cảm dư thừa nào khác mà chỉ có thái độ tập trung giải quyết việc công ty.
Ngược lại mấy vị quản lý cấp cao lại vô cùng xấu hổ, bởi bọn họ đã vô tình biết được đời sống tình cảm của cấp trên, lại còn nghe thấy phát ngôn phóng khoáng như thế, bọn họ cảm giác lúc mình về nhà cũng sẽ nằm mơ thấy ác mộng.
Sau khi Hàn Mộc Tử rời đi, bọn họ cũng muốn rời đi theo cô, nhưng không ngờ tổng giám đốc Hàn lại gọi bọn họ vào tiếp tục bàn việc như không có chuyện gì xảy ra vậy?
Gì chứ, chẳng lẽ lúc này không phải nên đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó đuổi bọn họ đi à? Đúng là không thể hiểu được suy nghĩ của tổng giám đốc Hàn mà.
Một phút, hai phút...
Nửa tiếng trôi qua, Tiểu Nhan vẫn ngồi trên sàn nhà lạnh buốt, tiếng nói chuyện bên ngoài đã biến mất tự lúc nào mà cô ấy cũng không biết, bởi vì từ đầu cô ấy đã chẳng nghe lọt được gì, mãi cho đến khi có người đẩy cửa ra.
Người đi vào đầy căng thẳng. Bốn mắt nhìn nhau.
Chỉ liếc mắt một cái, sau đó Tiểu Nhan chuyển động con người, vội vàng tìm xem có chỗ nào có thể trốn được không, sau đó cô ấy nhìn thấy nhà vệ sinh, thế là cúi xuống định chạy vào nhà vệ sinh, nhưng cô ấy vẫn chậm một bước, bởi vì Hàn
Thanh đã duỗi tay ra và kéo cô ấy lại, sau đó ôm vào trong lồng ngực mình.
"Chạy gì chứ?”
Giọng anh ấy hơi khàn khàn, ôm cơ thể nhỏ bé, mềm mại của Tiểu Nhan vào trong lòng mình: “Qua nửa tiếng rồi mới nhớ tới chuyện trốn đi, hình như hơi muộn rồi thì phải?”
Đúng vậy, đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà cô ấy vẫn cứ ngẩn người ngồi đó, nếu như anh ấy mà không tới thì cô ấy thậm chí còn không nghĩ tới chuyện trốn đi.
Tiểu Nhan không dám nói chuyện với anh ấy, cúi đầu rũ mắt xuống, không dám nhìn vào mắt Hàn Thanh, xấu hổ tới mức không dám nói một lời nào.
Cô ấy thật sự rất xấu hổ.
Đời này cô ấy chưa bao giờ mất mặt như thế.
Nghĩ tới chuyện này, Tiểu Nhan thậm chí còn cảm thấy hơi khó chịu, tại sao mình lại có thể mất mặt như thế chứ, liệu Hàn Thanh có nghĩ cô ấy là loại con gái lẳng lơ không nhỉ? Có nghĩ...