*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Sau khi Tiểu Nhan đi du lịch về, La Tuệ Mỹ cứ khăng khăng kéo tay cô ấy hỏi lần này đi đâu chơi, chơi vui không, có chụp hình gì không.
Ban đầu Tiểu Nhan tưởng La Tuệ Mỹ chỉ quan tâm tới đời sống tình cảm của cô ấy nên cũng chỉ trả lời đơn giản các câu hỏi, thậm chí còn lấy ảnh trong điện thoại ra cho La Tuệ Mỹ xem.
Mặc dù hai người là mẹ con nhưng lại giống như là bạn bè vậy.
Vì thế Tiểu Nhan vui vẻ kể lại những chuyện này cho La Tuệ Mỹ nghe, cũng chia sẻ cả chuyện tình cảm và chuyện vui của mình với La Tuệ Mỹ.
Ban đầu La Tuệ Mỹ cũng rất vui vẻ, nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của con gái thì khỏi nói người làm mẹ như bà ấy vui mừng biết bao nhiêu, sau đó lướt tới ảnh hai người chụp chung trên giường ở khách sạn. hai mẹ con cùng trở nên sững sờ.
Ba giây sau, Tiểu Nhan cuối cùng cũng hoàn hồn lại, định lấy lại điện thoại nhưng La Tuệ Mỹ đã cướp điện thoại mất rồi.
“Mẹ! Mẹ mau đưa điện thoại cho con đi!”
“Gấp cái gì chứ! Cũng có phải ảnh gì kỳ lạ đâu mà sao không cho mẹ xem được?” La Tuệ Mỹ cất điện thoại, không đưa cho cô ấy.
Tiểu Nhan bĩu môi một cái, không lo lắng nữa, dù sao bà ấy cũng là mẹ mình, nếu như là người khác thì chắc chắn cô ấy sẽ trực tiếp giành lấy, nhưng thực tế là lại không được.
Do lúc trước chụp quá nhiều ảnh chung với phong cảnh bên ngoài, nên Tiểu Nhan mới quên mất chuyện hai người chụp ảnh với nhau trên giường ở khách sạn. Lúc đó cô ấy cũng không dám đăng mấy bức ảnh này lên trên mạng xã hội, ngay từ đầu đã cảm thấy như mình đang yêu giấu, sau khi hai người làm chuyện đó, Tiểu Nhan chỉ cần nhìn thấy tấm ảnh này là lại nhớ tới căn phòng ở khách sạn đó, sau đó trong đầu lại liên tưởng tới chuyện tối ngày hôm đó.
Nghĩ tới đó, mặt Tiểu Nhan lại đỏ lên.
A!
Sao cô ấy lại có thể không có tiền đồ như thế chứ!
“Con đỏ mặt!” Không ngờ La Tuệ Mỹ không định buông tha cho cô ấy, bà ấy nhìn chằm chằm vào cô và nheo mắt lại: “Hai đứa đã làm chuyện đó rồi đúng không?”
Bà ấy nói thẳng mà không kiêng kị gì, khiến cho Tiểu Nhan xấu hổ tới mức cả khuôn mặt đỏ bừng lên, e thẹn giẫm chân giống như mấy cô gái mới lớn: “Mẹ!”
“Sao hả?” La Tuệ Mỹ tức giận hỏi ngược lại: “Mày còn biết mẹ là mẹ mày cơ à? Hỏi mày có một câu thế thôi mà cứ lề mà lề mề mãi, rốt cuộc có coi bà già này là mẹ mày nữa không hả?"
Tiểu Nhan: “..."
Cô ấy lẩm bẩm: “Ai bảo mẹ hỏi thẳng như vậy.”
“Sao hả, tao nuôi con gái lớn tới từng này xong lại muốn chạy theo người khác mà còn không cho người làm mẹ này hỏi một chút à? Mẹ bảo này Tiểu Nhan, mày không nên ngang ngược như thế đâu!”
“Con ngang ngược bao giờ chứ..." Tiểu Nhan bất đắc dĩ bĩu môi trách móc, sau đó ủ rũ cúi đầu xuống: “Được rồi được rồi, nói cho mẹ là được chứ gì, đúng là con ở cùng với anh ấy”
Nói xong, cô ấy chợt nâng cao giọng: “Nhưng mà là do con tự nguyện chứ anh ấy không ép buộc con, ban đầu anh ấy còn không đồng ý, là con ép anh ấy ở bên con!”
Tiểu Nhan chỉ nói một câu đã phủi sạch quan hệ với Hàn Thanh và đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu mình. La Tuệ Mỹ nghe thấy thế thì trợn tròn mắt lên: “Mày nghĩ mẹ mày là trẻ con lên ba đấy à? Còn chưa gả sang mà đã bảo vệ nó thế rồi, nếu mà gả cho nó rồi thì còn thế nào nữa hả? Hơn nữa, nếu mà thật sự là mày ép buộc mà nó không tự nguyện, vậy coi như xong luôn.”
“Nghĩa là sao?” Tiểu Nhan ngơ ngác nhìn mẹ mình.
“Cái con nhóc chết tiệt này, vừa yêu đương cái đã giống như một đứa thiểu năng vậy”
La Tuệ Mỹ dùng ngón tay chọc vào trán Tiểu Nhan, vừa chọc vừa cằn nhằn: “Nếu nó thật sự không muốn động vào mày thì nó có thể làm gì được chứ? Nói không chừng nó mắc bệnh gì đó không thể nói ra hoặc là vốn dĩ chẳng thích mày ấy chứ.
“Mẹ, mẹ cực đoan quá, chuyện này có rất nhiều mặt, ví dụ như nói về chuyện anh ấy chịu trách nhiệm với con, hay là tư tưởng của anh ấy tương đối bảo thủ, làm gì mà khoa trương như mẹ nói chứ.”
“Sự thật chứng minh rằng, kết quả thường là hai loại như mẹ mày nói đó, dù sao mẹ cũng là người từng trải, chẳng lẽ mẹ còn không biết à?”
Được rồi, Tiểu Nhan thầm lè lưỡi một cái, quyết định không tranh cãi với bà mẹ từng trải này nữa.
Dù sao hai người cũng không cùng một thế hệ, hơn nữa mỗi thanh niên thế hệ bọn họ đều có tư tưởng riêng, chớ đừng nói chỉ là cách biệt thế hệ thì tư tưởng sẽ càng khác nhau.
“Con nhóc chết tiệt kia, mày muốn yêu, muốn làm gì là quyền tự do của mày, mẹ không quản được mày nhiều như thế, mà mẹ cũng không muốn quản mày nhiều, nhưng mày phải nhớ thực hiện các biện pháp bảo vệ bản thân mình đấy, đừng có ngu đến mức chuyện gì cũng bị động, biết chưa?”
Vốn dĩ lúc đầu La Tuệ Mỹ cũng không lo lắng, thế nhưng rõ ràng là chuyến du lịch này đã kéo hai người lại gần nhau hơn, nếu như kết hôn thì còn ổn, nhưng nếu không kết hôn, Tiểu Nhan mà không dùng biện pháp tránh thai dẫn tới mang bầu thì đến lúc đó người phải chịu tổn thương chính là con gái mình.
Nhắc tới chuyện này, Tiểu Nhan lập tức hơi chột dạ.
Bởi vì đêm hôm đó không kịp dùng biện pháp nào cả, tới lúc rời khỏi hòn đảo thì đã không kịp nữa rồi.
Cô ấy cũng không biết rốt cuộc mình có mang thai hay không.
Bây giờ La Tuệ Mỹ nhắc tới chuyện này khiến Tiểu Nhan rất chột dạ, thế nhưng cô ấy cũng không biết làm sao, chỉ đành chờ những ngày tiếp theo để ý thử xem mình có mang bầu hay không.
Cô ấy còn định tới lúc đó sẽ mua sẵn que thử thai để trong nhà, chỉ cần kinh nguyệt của cô ấy không tới đúng ngày là cô sẽ lập tức thử xem!
Thấy con gái không trả lời, ánh mắt trốn tránh, sao La Tuệ Mỹ lại không hiểu là có chuyện gì chứ, bà ấy lập tức túm chặt cổ áo Tiểu Nhan: “Có chuyện gì rồi hả? Hai đứa không dùng biện pháp an toàn à?”
Tiểu Nhan lắp bắp: "Con con chúng con... Tình huống lúc đó khá đặc biệt nên..."
"Đệch!"
La Tuệ Mỹ không nhịn được mà chửi bậy ngay trước mặt con gái, dùng tay đấm bịch bịch: “Quả nhiên cậu ta không đáng tin cậy chút nào, nó muốn làm gì mà chẳng lẽ không chuẩn bị trước à? Con nhóc chết tiệt nhà mày sao lại ngây thơ thế chứ, ngay cả biện pháp tránh thai mà cũng không dùng, đến lúc đó mà mang thai thì mày biết làm sao hả con?”
Tiểu Nhan: “..."
Cô ấy cắn môi dưới, ủ rũ cúi đầu xuống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.