Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1236: Đây là nụ hôn đầu của tôi đấy




**********

Chương 1236: Đây là nụ hôn đầu của tôi đấy

Một tiếng gọi “Tiểu Bạch” này thật sự đã khiến trái tim đang dao động bất ổn của cô ấy bình tĩnh trở lại. Giang Tiểu Bạch ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Túc, thấy ánh mắt cậu ta nhìn mình, ý bảo bản thân hãy yên tâm, cô ấy chỉ có thể gật đầu.

Nhưng sau đó, cô ấy lại quay sang mẹ Giang, trề môi ra nói: “Vậy con đi gọt hoa quả đây, mẹ đừng có mà bắt nạt anh ấy đấy!”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch dường như do dự không nỡ đi vào nhà bếp, đi một bước lại ngoảnh đầu lại nhìn Tiêu Túc. Trong lúc đó, trên môi Tiêu Túc vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Cậu ta không ngừng trao cho Giang Tiểu Bạch ánh mắt trấn an. Từng cử chỉ từng sự giao tiếp giữa hai người này đều lọt hết vào mắt mẹ Giang, bà ấy tức giận nhìn Giang Tiểu Bạch một cái, sau đó trong lòng bà ấy thầm mắng một câu: “Con nhóc đáng chết này!”.

Sau khi Giang Tiểu Bạch đi vào nhà bếp, tuy rằng không bằng lòng nhưng cô ấy vẫn gọt hoa quả. Tốc độ của cô ấy rất nhanh, cô ấy chỉ sợ Tiêu Túc sẽ chịu không được mà làm lộ mọi chuyện, vậy nên gọt xong hoa quả cô ấy mang cả đĩa ra ngoài luôn. Cả quãng thời gian chỉ tốn khoảng trên dưới năm phút.

Trước khi đi ra Giang Tiểu Bạch còn cố ý dựa vào cửa nghe trộm một chút, kết quả là không nghe thấy gì hết. Cô ấy có chút nghi ngờ, lẽ nào cuộc nói chuyện giữa hai người đó kết thúc rồi sao? Lúc cô ấy vào đến phòng khách, hai người họ vẫn không hề nói gì, bầu không khí dường như có chút kỳ lạ. Giang Tiểu Bạch đặt đĩa hoa quả lên bàn uống trà, sau đó chạy đến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Túc. Ánh mắt cô ấy đảo qua đảo lại giữa mẹ mình và Tiêu Túc. “Được rồi, đừng nhìn nữa!” Mẹ Giang tức giận mắng cô ấy một câu: “Người ta nói là con gái hướng ngoại, câu nói này đúng là chẳng sai. Bảo con gọt hoa quả, con cũng chẳng gọt cho tử tế mà nhanh nhanh chong chóng chóng chạy ra đây. Nếu như cậu ta thật sự là bạn trai của con, mẹ mắng con còn được mà lại không được bắt nạt cậu ta sao?”

Giang Tiểu Bạch nghe thấy vậy, không nhịn được mà nói một câu: “Thì ai mà biết được chứ? Không phải mẹ nghi ngờ bọn con sao? Đến lúc đấy mẹ dọa bạn trai con sợ chạy mất rồi thì con biết đi đâu mà tìm lại được một người bạn trai tốt như thế này chứ?”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch đưa tay ra ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Túc, cả người như một chú chim nhỏ nép vào bên mình cậu ta, nói: “Anh nói xem có phải không?”

Tiêu Túc: “

Cậu ta cúi đầu nhìn Giang Tiểu Bạch một cái, cô ấy cố gắng nháy mắt với cậu ta. Tiêu Túc đưa tay gạt sợi tóc vương trên má cô ấy ra, khẽ “ừm” một tiếng. Rõ ràng là một hành động rất nhỏ thôi, Giang Tiểu Bạch lại cảm thấy trái tim mình như bị ai trêu đùa vậy, nhịp tim đột nhiên lại không ngừng tăng lên.

Hôm nay như thế này... là sao đây? Rõ ràng là buổi tối hôm đó bọn họ cũng có ngồi sát lại với nhau rồi mà, nhưng sao lúc đó cô ấy hình như không hề có cảm giác giống như hôm nay? "Được rồi, con nói cậu ta là bạn trai của con, vậy con có chứng minh được không?” Mẹ Giang đưa hai tay ra, ung dung liếc nhìn cặp tình nhân nhỏ bé trước mắt: “Nếu mà không thể chứng minh được, vậy thì con vẫn phải đi xem mắt đấy.” Giang Tiểu Bạch vừa nghe thấy, suýt nữa thì muốn bùng nổ. “Mẹ, sao mẹ lại có thể nói như thế chứ? Ở trước mặt bạn trai của con mà bảo con đi xem mắt, mẹ có mong muốn con gái mẹ được hạnh phúc không vậy?” Mẹ Giang cười một cách gian xảo: “Con thật sự tưởng rằng con tùy tiện tìm một người đàn ông mang đến trước mặt mẹ, nắm tay một cái, ôm một cái là mẹ sẽ tin rằng hai đứa là bạn trai bạn gái của nhau thật à?”

Giang Tiểu Bạch: "... Thế không thì sao? Sao mẹ lại không tin chứ?” “Nếu như muốn mẹ tin thì cũng không phải là không thể” Mẹ Giang đảo mắt, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Giang Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ này của mẹ mình, trong phút chốc có một dự cảm không rõ ràng. Sao cô ấy lại cảm thấy mẹ mình sẽ đưa ra một chủ ý không mấy tốt đẹp gì nhỉ?

Quả nhiên, lời mẹ Giang nói tiếp sau đó khiến Giang Tiểu Bạch suýt nữa muốn lật cả cái bàn: “Con có dám hôn nó một cái ngay trước mặt mẹ con đây không hả?”

Giang Tiểu Bạch trợn tròn mắt: “Mẹ!”

Trên mặt mẹ Giang hiện ra vẻ không đồng tình: “Sao vậy? Hai đứa không phải là bạn trai bạn gái sao? Vậy hai đứa hôn một cái thì có làm sao? Con gái ngoan của mẹ con đừng có mà lôi cái kỹ năng diễn xuất vụng về của mình ra diễn trước mặt mẹ con. Mau bảo bạn con đi về đi! Ngoan ngoãn đi xem mắt cho mẹ, mẹ đã sắp xếp rất nhiều chàng trai tốt đều đang xếp hàng đợi con đấy.”

Rất nhiều?

Vừa nghe thấy số lượng này, Giang Tiểu Bạch cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung rồi. Trong phút chốc cô ấy cảm thấy dù bản thân có thể nào thì cô ấy cũng không muốn đi xem mắt.

Cô ấy hít vào một hơi, nhìn mẹ Giang và nói: “Hôn một cái là mẹ sẽ tin sao?”

Mẹ Giang lại cười không nói gì. Giang Tiểu Bạch quay đầu nhìn Tiêu Túc, ánh mắt Tiêu Túc khẽ lẩn tránh ánh mắt của cô ấy. Cái con nhóc này sẽ không định hôn mình thật đấy chứ? Cậu ta hơi cau mày, đang định nói gì đó, Giang Tiểu Bạch liền nắm chặt lấy tay cậu ta. Sau đó khi cậu ta còn chưa kịp có phản ứng gì lại, cô ấy đã trực tiếp nghiêng mình hôn lên khỏe mỗi cậu ta.

Đây là một nụ hôn ở sai vị trí. Nhìn từ phía mẹ của Giang Tiểu Bạch, Giang Tiểu Bạch đã hôn lên môi của Tiêu Túc rồi, nhưng trên thực tế thì Giang Tiểu Bạch chỉ hôn vào khỏe môi của cậu ta. Tuy là trong lúc đó môi cũng đã chạm môi một chút, nhưng đó đã là trong phạm vi mà Giang Tiểu Bạch có thể điều khiển được rồi.

Lúc Tiêu Túc được cô ấy hôn, cả người cậu ta có chút cứng đờ, có vài tia khác thường lướt qua đôi mắt đen láy. Có điều Giang Tiểu Bạch nhanh chóng bỏ ra, sau khi bỏ ra cô ấy trực tiếp thu mình vào trong lòng Tiêu Túc, tức giận bĩu môi nhìn mẹ Giang. “Mẹ, được rồi chứ? Yêu cầu này của mẹ đúng là đáng sợ quả đấy, cho dù bọn con có là bạn trai bạn gái, nhưng mấy việc hôn nhau kiểu này cũng là riêng tư có được không hả?" Mẹ Giang rất bất ngờ, bà ấy không ngờ lại có thể nhìn thấy cảnh tượng thế này, đứa con gái này cũng thật có gan lớn quá đi mất. Vốn dĩ còn muốn tranh cãi, nhưng trong một phút bình tĩnh trở lại, bà ấy nhìn Tiêu Túc với vẻ thậm sâu một hồi lâu, đột nhiên xua tay một cái: “Được, hai đứa được thông qua rồi.”

Hai mắt Giang Tiểu Bạch sáng lên: “ý mẹ là con không cần phải đi xem mắt nữa?”

Mẹ Giang hỏi vặn lại cô: “Sao hả? Có bạn trai rồi vẫn muốn đi xem mắt hay sao?” “Không không không!” Giang Tiểu Bạch cười tít cả mắt lại rồi xua xua tay, sau đó kéo tay Tiêu Túc: “Nếu đã như vậy thì bọn con về trước nhé ạ.”

Vốn dĩ mẹ Giang còn muốn giữ cô ở lại, nhưng lúc đó bà ấy cũng không biết là mình đã nghĩ gì mà lại không hề ngăn cấm, trực tiếp để hai người họ rời đi.

Vậy nên, Giang Tiểu Bạch lập tức kéo người đi. Sau khi đã vào thang máy, Giang Tiểu Bạch ngay lập tức buông tay Tiêu Túc ra với một vẻ áy náy. Cô ấy ngại ngùng sờ sờ mũi mình rồi nhìn Tiêu Túc và nói: “À thì... chuyện xảy ra đột ngột quá, xin lỗi anh nhé.”

Tiêu Túc vừa mới hoàn hồn trở lại: “

Lúc nãy cậu ta thật sự không ngờ rằng Giang Tiểu Bạch đột nhiên lại có một nước đi như vậy. Đôi môi mềm mại của người con gái bỗng nhiên chạm lên môi cậu ta, còn mang theo một mùi hương phảng phất không rõ ràng, trong giây phút ấy cậu ta đột nhiên như người mất hồn. Cậu ta nhìn chằm chằm Giang Tiểu Bạch, hàng lông mày nhăn lại một cách dữ tợn.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, Giang Tiểu Bạch ho liên tục vài lần rồi vội vàng lên tiếng cứu vãn tình thế: “Ôi trời, anh đừng tức giận chứ, tôi cũng đâu phải là cố ý muốn hôn anh đâu. Chỉ là cái tính khí đấy của mẹ tôi anh cũng thấy rồi đó, nếu như tôi không hôn anh thì tôi sẽ phải xem mắt cùng với cả đám đàn ông đó. Anh thì cũng đã đến rồi, để tôi hôn một cái cũng không phải quá đáng mà đúng không? Dù sao thì chúng ta chỉ là diễn kịch thôi mà!”

Sắc mặt Tiêu Túc trở nên u ám tựa như bị mây đen bao phủ: “Diễn kịch là có thể tùy tiện hôn sao?”

Mặt Giang Tiểu Bạch đầy vẻ ấm ức, chọc chọc đối phương: “Việc này không phải là vì không còn cách nào khác sao? Tôi cũng đâu có muốn hôn đầu, anh phải biết đây là nụ hôn đầu của tôi đấy..

Nụ hôn đầu...