*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
“Ăn bao nhiêu miếng?" Hàn Thanh hơi nheo mắt lại, anh ấy vốn định không cho cô gái nhỏ này ăn miếng nào, không ngờ cô ấy lại muốn ăn nhiều đến vậy.
Thấy anh ấy liếc mắt một cái, Tiểu Nhan liền sửa lai. "Hai miếng!” Cô ấy vừa nói vừa duỗi hai ngón tay ra: “Được chứ? Em chỉ ăn hai miếng thôi, sau này không ăn nữa!”
Hàn Thanh lặng yên nhìn cô ấy không nói lời nào. Tiểu Nhan ho khan một tiếng, chậm rãi cụp một ngón tay xuống: “Còn... Một miếng nữa?"
Hàn Thanh vẫn im lặng, không nói lời nào như trước.
Tiểu Nhan lập tức trở nên ủ rũ, cúi đầu. Mặc dù rất muốn ăn tiếp nhưng nếu Hàn Thanh không đồng ý cho cô ấy ăn thì cô ấy đành miễn cưỡng từ bỏ tình yêu đối với bánh ngọt của mình. “Thôi bỏ đi, em không ăn nữa.”
Nói xong, tâm trạng của Tiểu Nhan biến thành buồn bã, đầu rũ xuống. Hàn Thanh bất đắc dĩ đưa tayra xoa xoa sau đầu cô ấy, sau đó, đưa chiếc bánh ngọt nhỏ trong tay anh ấy cho cô ấy, có chút tức giận nói: “Ăn đi”
Thấy anh ấy làm vậy, đôi mắt của Tiểu Nhan lập tức sáng rực lên. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thanh bằng đôi mắt long lanh, dường như là muốn hỏi ý kiến của anh ấy. “Thật sự có thể ăn sao? Anh sẽ không tức giận chứ?" “Miếng cuối cùng đấy.” Hàn Thanh đưa tay từ sau gáy chuyển lên gò má trắng nõn của cô, vén vài sợi tóc lòa xòa trên má ra sau tai, động tác vô cùng dịu dàng. “Ừ” Hàn Mộc Tử đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút khó phân biệt được là hài lòng hay là xúc động. Cô nhớ lúc đầu anh trai cô đã nói trước mặt cô rằng anh sẽ không kết hôn và thậm chí còn nói cô sinh nhiều vào để anh nhận nuôi một đứa. Đâu ai ngờ được rằng...
Điều này thật tuyệt vời.
Giờ anh ấy không chỉ có yêu đương mà còn cưng chiều bạn gái hết mực.
Bạn tốt của mình, anh trai của mình, cả hai đều xứng đáng có được hạnh phúc. Hàn Mộc Tử chắc chắn rất vui nhưng cô thấy có vẻ Tiểu Nhan vẫn còn có chút rụt rè, có lẽ cô nên nghĩ cách nào đó để hâm nóng mối quan hệ giữa hai người.
Vì vậy, Hàn Mộc Tử chống cằm, trầm tư nhìn cặp đôi kia.Có rồi.
Đôi môi đỏ mọng của Hàn Mộc Tử từ từ cong lên biến thành một nụ cười đắc ý. Làm như vậy là được.
Tiểu Nhan và Hàn Thanh đang ăn bánh ngọt cách đó không xa không ngờ đến việc Hàn Mộc Tử đã “tính kể” họ xong xuôi.
Sau đó, Hàn Mộc Tử đến gặp Dạ Mạc Thâm và nói cho anh nghe suy nghĩ và kế hoạch của mình. Nghe cô nói, Dạ Mạc Thâm khẽ cau mày nhìn cô, có chút không vừa ý.
Hàn Mộc Tử có đôi chút sững sờ, tò mò nhìn anh: “Anh làm sao vậy?” “Không có chuyện gì cả." Anh định nói cô đừng quá quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng sau khi nghĩ lại, đó là anh trai của Hàn Mộc Tử, là người thân duy nhất trong gia đình của cô, nếu nói như vậy cô sẽ không vui. Vì vậy anh không nói gì cả nhưng anh cũng không phủ nhận sự khó chịu của mình.
Hàn Mộc Tử sao có thể không nhận ra tâm trạng khó chịu của anh từ nãy giờ, cô cũng có thể nhìn ra Dạ Mạc Thâm đang cố nén nó xuống. Cô vươn tay ra nắm lấy tay Dạ Mạc Thâm, hỏi: “Chẳng lẽ là anh đang ghen sao?”
Mặt Dạ Mạc Thâm đen lại, mặc dù không nói nhưng điều đó thể hiện rõ ràng trên mặt anh. “Này, anh có nhầm lẫn gì không vậy? Đó là anh trai em, còn Tiểu Nhan là bạn tốt của em, hai người họ vất vả lắm mới đến được với nhau mà em lại không thể giúp họ làm gì đó ư?"Mặt Dạ Mạc Thâm vẫn có chút căng cứng, hiển nhiên anh hãy còn đang bực bội. “Được rồi mà.” Hàn Mộc Tử dựa vào gần anh cho đến khi hai người hòa chung hơi thở với nhau, nói: “Anh trai em khi còn độc thân đã dốc hết tâm sức cho em rồi, bây giờ anh ấy đã có bạn gái, tại sao chúng ta không khiến họ gắn bỏ khăng khít hơn. Đợi lúc anh trai em kết hôn rồi, lúc đó anh ấy sẽ không còn thời gian chăm sóc em nữa. Lúc ấy, em sẽ chỉ là của riêng mình anh thôi.”
Câu nói cuối cùng của cô khiến cho tròng mắt của Dạ Mạc Thâm trở nên sâu thẳm, anh liếc nhìn Hàn Mộc Tử đang dựa sát vào mình, đột nhiên vươn tay nhéo cái cắm trắng nõn của cô, trầm giọng nói: “Vốn dĩ cả người em đều là của anh.
Lời nói vừa dứt, anh trực tiếp cúi đầu ngậm lấy mỗi cô.
Trong mắt Hàn Mộc Tử tràn ngập ý cười, cô từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn của anh. Giá Nhỏ nằm trong nỗi ngày thơ gặm gặm bàn tay nhỏ của mình, không hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Ba ngày sau.
Tiểu Nhan nhận được một tin từ Hàn Mộc Tử khiến cô ấy choáng váng. Hàn Mộc Tử nói rằng cô và Dạ Mạc Thầm vì chút việc bận nên không thể tham gia chuyến du lịch hai người mà cô đã đặt trước đó. Họ đành để cho Hàn Thanh và Tiểu Nhan đi thay để không lãng phí tiền. “Cậu đi đi, tớ đã trả rất nhiều tiền cho chuyến điđó đấy.
Tiểu Nhan nói: “Cậu không trả lại được sao? Dù sao cũng chưa tới ngày, cậu nên lấy lại tiền thì hơn.” “Không phải, tớ đã đặt từ trước rồi. Nhưng đột nhiên lại sinh con, bây giờ, làm sao có thể mang theo Giá Nhỏ đi được chứ?”
Đặt từ trước? Đột nhiên sinh con? Tại sao cô ấy lại cảm thấy hai câu này có vẻ kỳ quái, vừa định hỏi lại cho rõ ràng, Hàn Mộc Tử lại nói: “Một chuyến du lịch vừa miễn phí lại vừa có thể vun đắp tình cảm với nam thần của mình, tớ hỏi thật đấy, cậu có muốn không?”
Tiểu Nhan hơi xao động trước câu hỏi của Hàn
Mộc Tử. “Nhưng... “Biết đầu hai người lại có cơ hội tiến thêm một bước nữa? Nhào.. vào anh ấy?”
Câu nói sau của cô trực tiếp làm cho Tiểu Nhan đỏ mặt, vừa ngượng vừa giận ngắt lời cô: “Cậu đừng có mà nói bậy, tớ không phải loại người như vậy!” “Thật sao?” Hàn Mộc Tử cười: “Lúc trước khi hai người chưa đến với nhau, cậu đã thề với mình là nhất định phải tóm được anh trai mình, còn nói sẽ ngủ với anh ấy.”
Nhắc đến chuyện trước đây, Tiểu Nhan sững sờ.
Lúc ấy, cô ấy như một con nghé con, cứ xông thẳng về phía trước mà không hề sợ hãi gì cả. Mãi về sau, khi bị tổn thương đầy mình, cô ấy chỉ dám bước đi từng bước một cách thật cẩn trọng. Cô ấy cũngkhông ngờ được rằng mình đã thay đổi nhiều đến vậy. Phải chăng tổn thương quá nhiều sẽ khiến người ta trở nên im lặng? Lúc đó, dường như là cô ấy đã trưởng thành chỉ sau một đêm.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan liền tỉnh táo lại, hơi họ khan một tiếng: “Đều là lúc còn nhỏ chưa trải sự đời nên khoác lác, bây giờ làm sao tớ dám nữa chứ.” “Chậc chậc chậc.” Hàn Mộc Tử cười với cô: “Lúc trước cậu không theo đuổi được thì thề lên thề xuống. Bây giờ, người cũng rơi vào tay cậu rồi thì cậu lại nhát hơn là sao?”
Tiểu Nhan làm như không nghe thấy cô nói, yếu ớt đáp: “Tớ nghĩ mình không nên đi, công ty của Hàn Thanh rất bận, nên là “Đừng lo lắng, tớ đã nói với anh ấy rồi.” “Nói rồi sao?” Tiểu Nhan có chút kinh ngạc, Hàn Thanh sẽ đồng ý đi cùng cô sao? “Anh ấy đồng ý sao...?” Tiểu Nhan có chút mơ hồ, hô hấp trở nên khó khăn. “Nói xong xuôi cả rồi.” “Nhất định là đồng ý rồi." Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng cười an ủi cô: “Hai người đã thành một cặp rồi, cậu không có chút tự tin nào sao?” Nói đến đây, trong lòng Hàn Mộc Tử thở dài đầy nặng nề. Vốn dĩ trước đó, Tiểu Nhan là một cô gái hồn nhiên, vui vẻ là thế. Nhưng bây giờ, cô ấy lại trở nên thận trọng và không tự tin vào bản thân như thế. Hơn nữa, hai người cũng ở bên nhau rồi, Hàn Thanh còn dịu dàng với cô ấy như vậy nhưng cũng không thể kéo cô ấy ra khỏi những