*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy Phương Đường nói đến chuyện về nhà trước Giang Tiểu Bạch cau mày khó chịu nhưng sau đó thì lại thôi. Gia đình của Phương Đường Đường buổi tối đúng là quản rất nghiêm nếu như đến giờ này mà cô vẫn không về thì đến lúc về nhất định sẽ bị mắng cho rất thảm. “Được rồi, chú ý an toàn, về đến nhà rồi thì gửi tin nhắn cho tớ.” “Yên tâm đi, cậu không cần lo lắng cho tớ, ngược lại cậu.” Nói đến đây, Phương Đường Đường nhìn Tiêu Túc vẫn đang ngủ say chưa tỉnh rồi nhìn Giang Tiểu Bạch và nở một nụ cười thần bí: “Một khắc đáng giá ngàn vàng, cổ lên nhé!”
Câu nói này khiến Giang Tiểu Bạch đen mặt, trò đùa gì vậy?
Nhưng cô còn chưa kịp bắt Phương Đường Đường lại để hỏi tội thì cô đã chạy đi mất tăm mất tích.
Bất lực, cô chỉ đành chấp nhận số phận chui vào ngồi trong ghế phó lái rồi nói địa chỉ cho tài xế.
Đêm đã khuya, Giang Tiểu Bạch một mình đỡTiêu Túc về nhà mình rồi vứt anh ta lên trên sô pha, cô mệt đến mức thở không ra hơi. “Đồ đàn ông đáng chết, anh ăn gì mà to như vậy, nặng chết mất.” Cô đi vào trong phòng bếp, rót một cốc nước mát rồi uống ừng ực. Tim cô vẫn đập rất nhanh, đến khi cô ra đến bên ngoài thì phát hiện Tiêu Túc đã ngã từ trên sô pha xuống, cô đứng bên cạnh, cạn lời trừng mắt nhìn.
Cô đã mệt đến mức không có sức lực để đỡ anh ta dậy nữa. Nếu như anh ta tự ngã xuống thì để anh ta nằm đất đêm nay vậy.
Vì dìu Tiêu Túc nên cả người Giang Tiểu Bạch đều là mùi rượu. Tiêu Túc nằm trong phòng khách một lát thì cả căn phòng cũng bắt đầu nồng nặc mùi rượu.
Vậy nên Giang Tiểu Bạch chỉ có thể mở cửa sổ cho bớt mùi rồi lấy quần áo chuẩn bị đi tắm. Trong nhà có một người đàn ông mà cô còn dám đi tắm thì đúng là quá to gan nhưng người đàn ông này đã say đến không biết trời đất trăng sao gì nữa rồi, trên đường về anh ta không cử động giống như người đã chết vậy. Vậy nên Giang Tiểu Bạch cảm thấy vô cùng yên tâm. Quả nhiên sau khi cô tắm xong ra ngoài thì Tiêu Túc thì vẫn say quắc cần câu nằm ngủ trên nền nhà không động tĩnh.
Hú!
Bây giờ mà đột nhiên có động đất thì chắc người đàn ông này cũng không tỉnh lại được và càng không thể chạy thoát thân. Giang Tiểu Bạch lau khô tóc rồi đi đến trước mặt Tiêu Túc, đá đá vào chân anh ta: “Này, không phải là tôi cố tình muốn đưa anh về nhàđâu. Tôi gặp anh, thấy không thể thấy chết không cứu, sợ anh bị người ta vứt ra ngoài đường, xảy ra chuyện nên mới có lòng tốt đưa anh về đây. Tối nay anh ngủ ở đây nhưng mai dậy rồi thì phải đi ngay và tôi cấm anh không được nói chuyện hôm nay ra ngoài.”
Tiêu Túc làm sao có thể trả lời được, anh chỉ nheo nheo mày. “Và tối nay anh ngủ trên nền nhà.” “Anh không nói gì thì tôi coi như anh đã đồng ý rồi.”
Đáng thương cho Tiêu Túc không biết gì cả nên bị ngủ trên nền đất lạnh suốt cả một đêm. Giang Tiểu Bạch đi về phòng lấy máy sấy tóc sấy tóc. Trước khi lên giường cô còn để ý khóa trái cửa phòng lại.
Dù sao trong nhà này tự nhiên lại có thêm một người đàn ông, mà anh ta còn đang uống rượu say. Nhỡ đầu nửa đêm anh ta tỉnh dậy, lên cơn điên xông vào phòng cô thì làm thế nào? Không biết có phải vì cô uống ly rượu kia hay không nhưng cô vừa nằm xuống đã cảm thấy sau đầu mình khó chịu. Hay là do trong nhà có thêm một người đàn ông, cô cảm thấy không quen nên mới lăn qua lăn lại trên giường mãi không ngủ được.
Đến nửa đêm, Giang Tiểu Bạch nghĩ ra chuyện gì đó liền lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc chăn lông rồi đi ra khỏi phòng.
Cô mở đề ngoài phòng khách lên, Giang TiểuBạch cạn lời, cô không ngờ Tiêu Túc vẫn còn nằm nguyên tư thế ban nãy trên nền nhà, không hề cử động một chút nào cả.
Cô bước tới đắp chăn lên người cho Tiêu Túc rồi lẩm nhẩm. “Tôi quá tốt bụng nên mới đưa anh về nhà, lại còn đắp chăn cho anh nữa.
Nói xong, Tiểu Bạch nhận ra hình như lông mày của Tiêu Túc cứ cau lại, cảm giác như rất không thoải mái vậy, trên trán còn đổ mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy bộ dạng của anh ta như thế Giang Tiểu Bạch lại mềm lòng, cô suy nghĩ một lát rồi đứng dậy đi vào trong phòng bếp nấu cho Tiêu Túc một bát canh giải rượu và bón cho anh ta uống.
Nhưng đáng tiếc là Tiêu Túc uống say đến mức không biết chuyện gì, anh ta làm sao có thể nằm im để uống canh? Nhưng Tiêu Túc làm sao có thể thắng lại được Giang Tiểu Bạch, một cô gái có thể đỡ được một cô gái nặng như vậy về nhà thì là sao có thể làm một cô gái nhẹ nhàng yếu đuối được?
Vậy nên Giang Tiểu Bạch ngồi luôn xuống cạnh Tiêu Túc, một tay cô giữ lấy quần áo của anh ta để đầu của anh ta đặt trên đùi mình rồi bóp lấy hai bên miệng của Tiêu Túc, đút từng muỗng canh giải rượu vào miệng của anh ta. Lúc đầu Tiêu Túc còn như người máy bị Giang Tiểu Bạch khống chế nhưng sau đó anh cũng bắt đầu có phản ứng. Đến lúc chiếc thìa được đút vào miệng Tiêu Túc, anh ta bắt đầu vô thức nên canh ra.
Nhưng Giang Tiểu Bạch hình như biết được suynghĩ của Tiêu Túc nên giữ chặt miệng của anh ta, uy hiếp: “Anh mà dám nôn ra thì tôi vứt anh ra cửa đấy anh tin không?” Hình như kiểu uy hiếp này có tác dụng, Tiêu Túc từ từ nuột ngụm canh giải rượu vào cuối cùng Giang Tiểu Bạch cưỡng ép được Tiêu Túc uống xong được bát canh. Uống xong, cô còn lấy khăn bông giúp Tiêu Túc lau mặt, vừa lau cô còn vừa than phiền: “Nếu như biết tôi khổ sở thế này thì tôi đáng ra nên vứt anh ngoài đường.
Bỏ đi, bỏ đi, cùng lắm đến sáng mai anh ta tỉnh lại cô bắt anh ta trả lại tiền là được.
Vì suy nghĩ đến tiền nên Giang Tiểu Bạch lại cổ gắng chuyển Tiêu Túc lên trên ghế sô pha, tránh để sáng mai anh ta thức dậy, phát hiện mình đang nằm trên nền nhà lại cho rằng là bị cô ngược đãi.
Làm xong mọi chuyện, đang định rời đi thì cổ tay của Giang Tiểu Bạch bị Tiêu Túc nằm lại
Cô quay đầu lại thấy Tiêu Túc đang nhắm mắt nhưng vẫn nắm chặt lấy cổ tay của cô không buông. Cô trừng mắt nhìn định rút tay của mình ra.
Cô không động đậy thôi chứ cô đang định cử động ta để rút ra thì con quỷ rượu Tiêu Túc lại nằm tay cô chặt hơn. “Mẹ nó, anh định giở trò với tôi sao?” Giang Tiểu Bạch nhìn Tiêu Túc rồi hét lên.
Nhưng đáng tiếc là Tiêu Túc không hề nghe thấy cô nói, ngược lại anh ta còn nói gì đó. Cô nghi ngờ nên cúi người xuống để lắng nghe. “Đừng đi, đừng đi... đừng rời bỏ anh...