*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn biểu cảm của Tiêu Túc, Giang Tiểu Bạch biết mình đã đoán đúng, cô không nhịn được mà hạ ha cười lớn. “Anh cũng đừng cảm thấy kinh ngạc trước tài năng của tôi, không phải có câu nói tiểu thuyết là bắt nguồn từ hiện thực sao? Tôi đã từng viết rất nhiều chuyện, tôi còn có thể đoán được đại khái câu chuyện của anh đấy.”
Cô đã từng viết về rất nhiều người, rất nhiều chuyện nên khả năng đoán tình tiết và nhân vậy cũng rất chính xác? Thậm chí Giang Tiểu Bạch còn cảm thấy mình nhìn người rất giỏi.
Đương nhiên chuyện này cũng chỉ là do cô tự cảm nhận. “Để tôi đoán những chuyện tiếp theo nhé? Anh thích bạn thân của nhân vật nữ chính, nhưng cô gái đó không thích anh, người mà cô gái kia thích có thể là.” Nói đến đây, Giang Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, lần trước cô viết hộ câu chuyện kia nên cô hiểu rõ thân thể của nhân vật nữ chính. Cô nghĩ lại một chút rồi nhìn Tiêu Túc: "Không lẽ người mà cô gái đó thích là anh trai của nhân vật nữ chính?”Tiêu Túc lười không muốn để ý tới cô nên cầm ly tiếp tục uống rượu, nhưng sau khi nghe thấy cô nói vậy thì lập tức phụt ngụm rượu trong miệng ra. “... Bị tôi đoán trúng rồi sao?” Giang Tiểu Bạch kinh ngạc một lúc mới phản ứng lại được, cô ha ha cười lớn: “Tôi đúng là giỏi thật, nói giỡn chơi một câu là cũng đúng. Tôi thấy về sau mình không cần viết văn nữa, đi làm thầy bói luôn cho rồi.”
Cuối cùng Tiêu Túc nghiêm túc nhìn cô một cái. “Cô có chuyện gì sao?"
Cô có chuyện gì sao? Câu này có nghĩa là, nếu không có chuyện gì thì đi ra chỗ khác đi, đừng làm phiền tôi nữa.
Nếu như là cô gái khác bị đàn ông nói như vậy thì nhất định sẽ rất tức giận nhưng Giang Tiểu Bạch không phải là người như vậy. Cô cũng là một người mặt dày, vả lại cô tiếp cận Tiêu Túc cũng là để thu thập tư liệu viết văn nên đương nhiên là cô không quan tâm đến thái độ của anh ta.
Cô đưa tay lên, vỗ vai Tiêu Túc. “Tôi nói này người anh em, anh đừng nhụt chí.
Nếu như căn cứ theo đúng trình tự phát triển tình tiết trong tiểu thuyết thì mặc dù người mà anh thích thích người khác nhưng cô gái định mệnh của đời anh sẽ lập tức xuất hiện.”
Tiêu Túc: “…”
Giang Tiểu Bạch tiếp tục luyên thuyên: "Không biết chừng ngay trong tối nay! Cô ấy sẽ xuất hiệnngay bên cạnh anh, cứu vớt anh ra khỏi nỗi đau thất tình, đưa anh ra khỏi bóng đêm và tìm thấy ánh sáng.”
Tiêu Túc hơi cau mày, nghe những gì cô nói rồi lại nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh ta thầm cảm thấy có gì đó không đúng lắm. “Vậy nên anh đừng chán nản, anh phải kiên trì chờ đợi.
Rồi Giang Tiểu Bạch bị ánh mắt của Tiêu Túc nhìn cho đến mức không thoải mái, hình như có gì đó không đúng? “Sưng rồi đúng không?” Cô đưa mặt sát lại mặt của Tiêu Túc, vẻ mặt thần bí, hai mắt lanh lợi chớp chớp, hàng lông my dài giống như hai cánh quạt.
Tiêu Túc cảm thấy trái tim mình hình như đang bị thiêu cháy. Anh ta hoàn hồn lại và lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Giang Tiểu Bạch.
Tiêu Túc nâng ly rượu lên, trước khi uống còn cười nhếch môi, lạnh giọng nói một câu: “Cô nhà văn, không lẽ cô đang nói chính mình sao?"
Giang Tiểu Bạch ngày người ra: “Cái gì? Chính tôi sao? Con người anh cũng buồn cười quá nhỉ? Sao tôi có thể đang nói chính mình được?"
Nghe vậy, Tiêu Túc liếc mắt nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Cô tự liên tưởng lại với những gì mình vừa nói đi.
Giang Tiểu Bạch lúc trước cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng sau khi Tiêu Túc nói vậy thì cũng tự xâu chuỗi những gì mình vừa nói vào.
Đầu cô như phát nổ, cả người cô ngày ra một chỗ.“Không biết chừng ngay trong tối nay! Cô ấy sẽ xuất hiện ngay bên cạnh anh, cứu vớt anh ra khỏi nỗi đau thất tình, đưa anh ra khỏi bóng đêm và tìm thấy ánh sáng.
Những gì cô vừa nói, mà.. hình như mọi chuyện hình như đang chỉ vào chính cô.
Lại còn không đúng sao? Bây giờ bên cạnh Tiêu Túc, ngoài cô ra thì làm gì còn có cô gái nào khác? Giang Tiểu Bạch không ngờ cô lại tự lôi chính mình vào. Cô nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô nắm chặt lấy tóc mình.
Nhìn thấy động tác đó của cô, Tiêu Túc lại nhớ lại lúc trước chuyện mình đã giật tóc của cô. Thực sự lúc đó cô thật sự giống như phát điện vậy, giật mấy sợi tóc của cô mà cô cứ làm như là bị giết đến nơi vậy.
Vậy mà tại sao bây giờ lại làm vậy với tóc của mình. Nhưng đương nhiên là Tiêu Túc không muốn nói nhiều với cô.
Giang Tiểu Bạch xấu hổ nói: “Chuyện kia, tôi nói thật đấy. Chỉ là căn cứ theo tình tiết mọi chuyện sẽ phát triển thôi. Cô gái kia nhất định không phải là tôi đang nói chính mình, tôi chỉ muốn đến để thu thập từ liệu viết thôi.
Một người đàn ông đang thất tình, Giang Tiểu Bạch thèm vào.
Nhìn bộ dạng lúc này của Tiêu Túc, cô cũng đoán là đau lòng đến mức khó có thể chữa lành được. Cô cũng không muốn tìm một người đàn ông vẫn còn nghĩ tới người phụ nữ khác để tư làm khó chính mình.“Thu thập tư liệu?” Tiêu Túc nheo mắt rồi cười trào phúng: “Đúng nhỉ, tôi quên mất cô là một nhà văn. Bây giờ tư liệu cô cũng thu thập xong rồi, cô có thể đi được chưa?"
Nói ra một lời đuổi người khác không hề khách sáo.
Giang Tiểu Bạch nâng cằm lên: “Quầy bar này rộng như vậy, đây cũng không phải là chỗ của riêng mình anh, tôi cứ ngồi đây đấy thì làm sao?”
Tiêu Túc đúng là không có lý do để đuổi cô đi.
Tiêu Túc thu lại ánh mắt, không để ý đến cô nữa, thái độ thể hiện rõ ràng là cô muốn làm gì thì làm.
Giang Tiểu Bạch thấy bộ dàng của Tiêu Túc như vậy thì cảm thấy khó chịu trong lòng. Cô quay người đi tìm Phương Đường Đường, bây giờ cô chỉ mong Phương Đường Đường nhanh chóng quay lại rồi cô sẽ về nhà đánh một giấc.
Hôm nay cô đã viết được bản thảo của một ngày, mắt của cô đã vô cùng nhức mỏi, bây giờ phải về để nghỉ ngơi cho tốt.
Nhưng người chơi guitar trên sân khấu hình như không có ý định dừng lại, có lẽ là do nhóm fan quá phấn khích nên ca sĩ hát hết bài này đến bài khác. Còn người bên cạnh cô thì uống hết ly này đến lý khác.
Giang Tiểu Bạch ngồi buồn chán nên ngáp ngủ liên tục.
Những người này đúng là ai cũng buồn chán, cô không kìm được nằm bò lên quầy bar, gần như ngủthiếp đi mất.
Cũng đúng lúc đó, hình như người bên cạnh cô cũng gục xuống.
Bạch Tiểu Giang giật mình, cô nhìn sang phía Tiêu Túc, anh ta rõ ràng là đã uống say. Tiêu Túc nhằm chặt mắt, nét mặt có vẻ rất đau khổ, nằm bò ra quầy bar không cử động. “. Thất tình rồi lại uống rượu, có bệnh gì không vậy. Uông thành một bộ dạng thảm hại như vậy, nhìn phát chán.” Giang Tiểu Bạch không nhịn được kêu ca, rồi lại tiếp tục ngồi đợi Phương Đường Đường tới.
Một nửa tiếng trôi qua, rồi lại nửa tiếng nữa trôi qua.
Người đánh guitar trên sân khấu cuối cùng cũng nghỉ ngơi, đi xuống sân khấu. Giang Tiểu Bạch chờ mãi mới đợi được Phương Đường Đường quay về.
Lúc Phương Đường Đường quay về, khuôn mặt vô cùng vui vẻ, hai mắt nhảy nhảy, nâng hai tay mình lên như đang nâng trái tim của mình: “Tiểu Bạch! Tiểu Bạch Bạch! Nam thần của tớ vừa mới cầm tay tớ đấy cậu biết không?”
Giang Tiểu Bạch
Vậy nên động tác đỡ tay vừa rồi của Phương Đường Đường mới rón rén cẩn thận như vậy? “Tớ thấy mình thể không rửa tay đến hết cuộc đời. “Nếu không rửa tay thì đừng đến nhà tớ ăn cơm nữa, cảm ơn." Giang Tiểu Bạch đáp lại Phương Điền Điền một câu đầy vô tình: “Nếu như cậu gặp xong nam thần của mình rồi thì mau chóng về nhà đi, tớ