*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
“Hàn Nhai Nhai?” Ông cụ Uất Trì nhẩm một lần, vừa lòng gật đầu: “Vậy lấy cái tên này đi.” “Hả?” Đậu Nhỏ nghiêng đầu, nhìn ba người lớn thảo luận chuyện đặt tên, cứ cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng lắm.
Trước đó cậu tên Hàn Diệc Thù, theo họ mẹ vì lúc đó chỉ có mẹ, căn bản kh có ba bên cạnh nên mới họ Hàn.
Nhưng bây giờ ông cổ, ba và mẹ sao cứ như đã âm thầm thừa nhận cái họ Hàn này vậy?
Đây là chuyện gì chứ?
Cũng không biết có phải bọn họ quên rồi không, hay là đã thương lượng tốt rồi, có cần nhắc nhở bọn họ không đây?
Đậu Nhỏ đang dùng tay nắm cằm suy nghĩ sâu xa, họ Hàn vậy là mẹ đã chiếm được lời rồi, đối với Đậu Nhỏ mà nói cậu tất nhiên là đứng về phía mẹ rồi, họ Hàn đương nhiên là tốt nhất rồi. “Đậu Nhỏ, cháu cảm thấy cái tên này của em gái thế nào?” Còn đang suy tư, đột nhiên ánh mắt của + Uất Trì liếc về p ông cụ Uất Trì liếc về phía Đậu Nhỏ, ông quay về nghĩrất lâu, bởi vì tên của Đậu Nhỏ là Hàn Diệc Thù, vậy nên ông cụ liền lấy cho Giá Nhỏ chữ Nhai, vừa bắt đầu ông cụ định trực tiếp gọi là Hàn Nhai, nhưng nghĩ lại cái tên này có hơi kỳ quái, nên liền đổi thành chữ Nhai.
Đậu Nhỏ nhìn vào mắt ông cụ Uất Trì, nhẹ nhàng chớp chớp mắt. “Rất tốt mà, nhưng
Cậu nhìn ông cụ Uất Trì một cái, lại nhìn Dạ Mạc Thâm và Hàn Mộc Tử một cái: “Mọi người thật sự muốn em gái họ Hàn sao?”
Thôi vậy thôi vậy, cậu vẫn là nói ra một chút đi, tránh cho đến lúc đó ông cổ ngoại kịp phản ứng lại thì lại nói mẹ cậu chiếm hời của ba.
Vừa hỏi như vậy, ông cụ Uất Trì lập tức liền sững người tại chỗ, một lúc sau mới tỉnh ngộ ra. “Đúng nha, sao ông lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ? Cháu và Giá Nhỏ đều là con của Mặc Thâm, nên là họ Dạ mới phải.” Nói xong, một khuôn mặt già của ông cụ Uất Trì liền đỏ rực lên, thật không ngờ ông lại quên mất một chuyện quan trọng như vậy, đem hai đứa cháu ngoại đều đẩy ra ngoài. “Ông cố ngoại, dù sao ông cũng đâu họ Dạ, vậy nên có họ gì cũng không sao đâu.” Đậu Nhỏ lại đúng lúc lên tiếng.
Bị Đậu Nhỏ nói như vậy, ông cụ Uất Trì lại sực tỉnh lần nữa.
Nguyên nhân ông không coi trọng chuyện lấy họ,chắc là bởi vì bản thân ông không họ Dạ, lại là ông ngoại của đứa trẻ, vậy nên mới cảm thấy lúc gọi Hàn Nhai Nhai lại thuận miệng như vậy.
Hàn Mộc Tử ở một bên sau khi nghe Đậu Nhỏ nhắc nhở cũng cảm thấy có hơi lúng túng, trước đó cô không hề suy nghĩ đến vấn đề này, vậy nên căn bản không hề chú ý, bây giờ kịp nhận ra liền vội vàng nhìn về phía Dạ Mạc Thâm.
Sinh đứa trẻ ra liền theo họ cha đây đã là điều ngầm được thừa nhận rồi, vậy nên bây giờ cô cũng không biết Dạ Mạc Thầm nghĩ thế nào, vừa nãy anh ngầm thừa nhận cái tên Hàn Nhai Nhai này, có khi nào sẽ cảm thấy cô là loại người không thể nói lý lại còn ích kỷ không?
Ai biết sau khi cô nhìn qua thì lại vừa lúc gặp phải đôi mắt đen sâu của Dạ Mạc Thâm, trong đôi mắt sâu thẳm kia mang theo ấm áp. “Sao thế?” “Cái họ. Hàn Mộc Tử có hơi khó mở miệng. “Họ gì cũng không sao cả." Dạ Mạc Thâm ngồi xuống bên cạnh cô, bên khỏe môi lạnh lùng mang theo một nụ cười nhàn nhạt: “Họ Hàn rất tốt, dù sao sinh hai đứa nhỏ ra cũng đều là công lao của em.
Ông cụ Uất Trì ở bên cạnh nghe thấy thế có hơi sốt ruột, nhưng nghĩ lại dù sao hai đứa nhỏ đều không mang họ Uất Trì, vậy liên quan gì tới ông chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng ông cụ Uất Trì liền có ý tưởng khác.
Hàn Mộc Tử cũng không để ý hai đứa nhỏ họ gì,họ Hàn họ Dạ đều được, dù sao cũng đều là họ của hai vợ chồng họ.
Lúc cô định mở miệng, thì ông cụ Uất Trì ở một bên lại ho khan một tiếng, thu hút sự chú ý của ba người khác về phía mình, chắc là cảm thấy lời tiếp theo mình sắp nói quá mặt dày, nên trên mặt ông cụ còn mang theo một chút dáng vẻ ngần ngại, do dự một lát mới mở miệng nói: “Nếu hai đứa các cháu đều không quan tâm hai đứa nhỏ họ gì, không bằng...cho mang họ Uất Trì đi nhỉ?"
Hàn Mộc Tử: "...
Dạ Mạc Thâm:
Đậu Nhỏ: “Ông cổ ngoại, ông thật giỏi chiếm lợi quá.”
Ông cụ Uất Trì bị cháu cố ngoại nói như vậy, lập tức liền có hơi lúng túng, nhưng lời cũng nói ra rồi, còn có lý do thu lại sao? Còn không bằng làm cho tới cùng. Nghĩ tới đây, ông cụ Uất Trì liên tiếp tục mặt dày nói: “Dù sao ông thấy hai đứa các cháu đều không để ý đến chuyện mang họ gì, nhà họ Dạ bọn họ, ngoại trừ Dạ Mạc Thâm ra cũng không có thứ tốt lành gì, cái họ Dạ này còn không bằng không có, theo họ Uất Trì của ông cố ngoại tốt biết mấy chứ?”
Đậu Nhỏ hừ nhẹ một tiếng, từ chối lời đề nghị của Uất Trì Kim. “Mới không thèm đâu, Uất Trì là họ kép, nếu họ Uất Trì, đến lúc đó còn phải viết thêm một chữ.”
Ông cụ Uất Trì: “..
Thằng nhóc thúi này, đây là chuyện của viết thêmmột chữ và bớt viết một chữ sao?
Dạ Mạc Thâm ở bên cạnh thì ngược lại nghe có hơi động lòng, trong nhà họ Dạ không có một thứ tốt lành gì, câu này ông cụ Uất Trì nói không sai. Ông nội của anh, ba anh, đều không phải người tốt gì.
Nếu có thể thì anh cũng muốn thoát khỏi cái họ Dạ này.
Chỉ tiếc sau khi mẹ ly hôn cũng không hề thay anh đổi họ, nói rõ trong lòng mẹ anh vẫn còn đọng lại một chút tình yêu với ba anh.
Nghĩ như vậy, chuyện anh muốn thoát khỏi cái họ Dạ này là không có khả năng rồi, cùng với như vậy, còn không bằng...
Dạ Mạc Thâm nhìn Hàn Mộc Tử một cái.
Chỉ là một ánh mắt, Hàn Mộc Tử liền cảm thấy dường như mình đã biết Dạ Mạc Thâm nghĩ gì.
Nhưng lại thoáng cảm thấy hơi kinh ngạc, bởi vì cô không ngờ Dạ Mạc Thâm lại sẽ đồng ý, anh không để ý thanh danh của mình đến vậy sao?
Chính ngay lúc này, Dạ Mạc Thâm ra tiếng nói: “Họ Uất Trì cũng không phải không được, nhưng không thể cả hai đều họ Uất Trì, một đứa mang họ Hà một đứa họ Uất Trì đi.”
Ông cụ Uất Trì nghe thấy lời này liền có hơi khiếp sợ, thật không ngờ Dạ Mạc Thâm thật sự sẽ đồng ý, xem ra anh cũng không thích cái họ Dạ này. "Vậy, ai họ Uất Trì đây?” Ông cụ Uất Trì có hơi kích động, nếu con người có đuôi thì chắc là cái đuôi sau lưng ông cụ Uất Trì đã sớm vẫy lên vẫy xuống rồi.