*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Hàn Mộc Tử tuyệt vọng. Nét mặt Tiểu Nhan vô cùng bối rối, bởi vì cô không biết rằng mọi thứ sẽ phát triển theo cách này và đối với cô mà nói, sự hiện diện của Dạ Mạc Thâm trong căn phòng này đã khiến cô hít thở không thông. Bây giờ, còn có thêm một Hàn Thanh nữa, Tiểu Nhan cảm thấy mình đã hoàn toàn không thể hít thở được nữa.
Đột nhiên, Hàn Mộc Tử lên tiếng: "Chúng ta bàn bạc một chút nhé, hai người đi ra ngoài đi."
Dạ Mạc Thâm:
Hàn Thanh:
Một lúc sau, Hàn Thanh khẽ hỏi: "Làm sao vậy?"
Bắt gặp ánh mắt của anh, Tiểu Nhan nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác, làm bộ như không thấy, để Hàn Mộc Tử trả lời anh ta: "Hai người bọn em muốn nói chuyện với nhau, hai người các anh cũng đi ra ngoài tâm sự đi, không được sao?" "Không được." Hàn Thanh chưa kịp nói, Dạ Mạc Thâm đã bác bỏ yêu cầu của Hàn Mộc Tử, ánh mắtanh nhìn chằm chằm Hàn Mộc Tử, tựa như ánh mắt không hề biết mệt mỏi: "Anh phải trông chừng em.”
Bác sĩ đã nói, trong khoảng hai ngày này cô sẽ sinh, người nhà bắt buộc phải ở bên cạnh mọi lúc, đề phòng có chuyện xảy ra. Trước mắt trong khoảng thời gian nay Dạ Mạc Thâm vô cùng chú ý, trong hai ngày nay hoàn toàn không hề buông lỏng. Tiểu Nhan đứng ở một bên nghe, cảm thấy Dạ Mạc Thâm nhất định sẽ không rời đi, chắc chắn trước khi Hàn Mộc Tử sinh con xong, anh chết cũng sẽ ở bên cạnh Mộc Tử, nghĩ vậy, Tiểu Nhan ngập ngừng nói: "Hay là, để ngày mai tớ lại đến thăm cậu?" “Hàn Mộc Tử ai oán liếc nhìn cô, Tiểu Nhan đột nhiên cảm thấy có lỗi. Cô thực ra muốn ở cùng với Hàn Mộc Tử nhiều hơn. Nếu như Dạ Mạc Thâm không có ở đây, cô thậm chí có thể ở lại cùng Hàn Mộc Tử một đêm, nhưng cho dù cô và Hàn Mộc Tử rất thân thiết, nhưng đối với Dạ Mạc Thâm lại có chút bóng mờ.
Ngay khi Dạ Mạc Thẩm định nói thêm gì đó, Hàn Thanh đã lên tiếng vào lúc này. "Thật ra cậu không cần trông chặt em gái tôi như vậy. Sinh con cũng không đáng sợ như vậy. Hơn nữa, không phải hai ngày nữa em ấy mới sinh sao? Đến hôm em ấy sinh, cậu vẫn có thể tiếp tục trông chừng em ấy.
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không đồng ý với ý kiến của anh ta. "Khi nào vợ anh sắp sinh con, anh có thể bình tĩnhthì hằng đến thảo luận với tôi về vấn đề này."
Trực tiếp chặn họng Hàn Thanh chỉ với một câu.
Hàn Thanh: "...
Tiểu Nhan ở một bên: "..."
Hàn Mộc Tử có chút tuyệt vọng nói: "Thôi đi, hai người đi về đi.”
Tiểu Nhan vội vàng đứng lên: “Vậy được, tớ về trước nhé, hai ngày sau lại đến thăm cậu.”
Hàn Mộc Tử nhìn Tiểu Nhan có chút buồn bực nói: “Cậu không thể thể hiện một chút được sao? Tớ vừa mở miệng, cậu liền vội vàng như vậy, cắt đứt tình bạn đi!” "Ừ! Hai ngày này tạm thời cắt đứt, đợi cậu sinh xong chúng ta sẽ làm hòa!" Tiểu Nhan vỗ vỗ má Hàn Mộc Tử cười tít mắt, nói nhỏ, "Đợt đến hôm cậu sinh, tớ đến tìm cậu."
Sau đó Tiểu Nhan và Hàn Thanh cùng nhau rời đi, sau khi hai người rời khỏi biệt thự, cuối cùng Tiểu Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn vẻ mặt của Hàn Thanh, cô muốn nói nhưng lại không dám nói.
Cuối cùng, cô không nhịn được nói: "Cậu Dạ trông chừng Mộc Tử chặt quá, đến em ở đó cũng không yên tâm."
Hàn Thanh nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của cô: “Tuy rằng không phải lần đầu làm ba, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên đối mặt với chuyện sinh con, cũng là chuyện bình thường. “Bình thường sao?” Tiểu Nhan hơi khó hiểu, “i” một tiếng, “Đàn ông lần đầu tiên làm cha hay khi anhta đối mặt với việc sinh con đều sẽ như vậy sao?”
Nghe vậy, Hàn Thanh ngừng lại, một lát sau mỗi mỏng hơi mím lại: "Hỏi anh sao?" "Về lý thuyết, 80% đàn ông sẽ như thế này, nhưng anh không chắc mình thuộc 80% này hay 20% còn lại kia. Hoặc nếu em muốn biết, có thể thử xem.”
Tiểu Nhan vô thức tiếp lời: “Thử xem?"
Sau đó, cô mới hiểu ra ý mà Hàn Thanh muốn nói, khuôn mặt trắng nõn bỗng chốc đỏ bừng, nhìn Hàn Thanh nghẹn nửa ngày mới nói được một câu: "Vô liêm sỉ!”
Anh ấy rõ ràng đang trêu chọc cô mà!
Phản ứng quá kích của cô gái nhỏ đã bị Hàn Thanh đoán được từ lâu, nụ cười trên môi hơi mở rộng thêm mấy phần, ngay cả đôi mắt đen ng mang theo ấm áp nồng đậm. "Sao lại vô liêm sỉ? Không phải là em hỏi sao? Anh chỉ đưa ra một câu trả lời có ích thôi."
Nói hươu nói vượn
Cái gì mà câu trả lời có ích, rõ ràng là đang trêu chọc cô
Tiểu Nhan bực bội, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào, Hàn Thanh nói như vậy có phải có nghĩa là anh có ý định tiếp tục lâu dài cùng mình? Là đã nghĩ đến việc cùng cô kết hôn sinh con?
Không biết tại sao, càng nghĩ mặt Tiểu Nhan càng đỏ, lỗ tai càng ngày càng nóng, vội vàng ấn cửa kính xe để gió lùa vào.Hàn Thanh vẫn luôn là người không tốt xấu gì, lại có thể hỏi cô: “Nóng sao?” "Có cần bật điều hòa không?”
Tiểu Nhan: "... Không cần, cảm ơn."
Ông chú này có thể cợt nhả thêm được không? Thật đúng là! Quá đáng!
Tiểu Nhan trong lòng như gào thét, nhưng ngoài mặt không dám phát ra cái gì!
Một lúc sau, đèn đỏ, xe dừng lại, bầu không khí trong xe có chút ngượng ngùng, Tiểu Nhan cứ nhìn ra ngoài cửa sổ không lên tiếng.
Hàn Thanh khẽ đảo mắt, nhìn thấy cô gái nhỏ đang chu môi dựa vào cửa xe, tựa hồ không muốn nói chuyện với anh.
Anh không nhịn được muốn trêu chọc cô. "Là ai nhắn tin cho anh mà kêu anh qua vậy?"
Nghe vậy, Tiểu Nhan dừng một chút, khẽ liếc nhìn Hàn Thanh, liền bắt gặp Hàn Thanh đang nhìn chằm chăm cô. "Bây giờ anh đến, đến để ý cũng không thèm để ý anh?"
Tiểu Nhan: "... Em, em lúc nào không muốn để ý anh, không phải anh đang lái xe sao? Em chỉ không muốn làm anh phân tâm thôi."
Hàn Thanh nhắc nhở cô: “Bây giờ đang là đèn đỏ. Tiểu Nhan gật đầu: "Em biết."
Đèn đỏ không còn bao lâu sẽ chuyển sang đènxanh.
Anh lại nói: “Còn 25 giây nữa.
Tiểu Nhan: "... 25 giây thì có thể làm gì?" Cô ngẩn người nhìn Hàn Thanh, cô thật sự không hiểu sao anh lại đột nhiên nhắc nhở cô về thời gian vào lúc này, khi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt anh, mới nhận ra trong mắt anh ý cười nhàn nhạt và một tia cảm xúc khác.
Không biết tại sao, Tiểu Nhan không giải thích được liền đỏ mặt, "Anh, anh đừng hòng!” "Hu?" "Chỉ dừng đèn đỏ anh cũng nghĩ đến chuyện đó, nguy hiểm quả, không được!"
Hàn Thanh hơi nheo mắt lại: “Chuyện đó?” Anh hình như có chút bối rối, một lúc sau mới nghĩ ra Tiểu Nhan đang ám chỉ cái gì, không khỏi bật cười: “Em nói anh lái xe không muốn làm anh phân tâm, anh nhắc em bây giờ còn 25 giây nữa là để em nói chuyện với anh, làm thế nào đến chỗ em thành anh muốn chuyện đó được? Hay là em muốn?”
Câu cuối cùng, Hàn Thanh cố ý nói chậm lại và đổi giọng điệu, bầu không khí trong xe đột nhiên thay đổi.
Tiểu Nhan ngay lập tức bị nghẹt, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Cô là tự bê đá đập chân mình sao? “Hử, xem ra là thực sự muốn, nhưng hiện tại không tiện, đợi chút nữa anh xem có cơ hội không.” Vừa dứt giọng nói, đã hết đèn đỏ, Hàn Thanh