*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả người Tiểu Nhan đều choáng váng như chết lặng.
Khi người đàn ông trước mặt hỏi câu hỏi này, cứ như thể anh cố tình buộc cô phải cắn câu vậy. Sao nào? Em có hôn anh không? Nếu như không hôn, thì lần sau có thể sẽ không còn cơ hội nữa, thật sự không hôn sao? Vậy anh đi hôn người khác đấy nhé.
Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, trong đầu Tiểu Nhan bằng cách nào đó đã xuất hiện đoạn đối thoại này, sau khi nghĩ ngợi thì Hàn Thanh sao có thể là người như vậy được? Cô ấy lắc đầu, nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang ở ngay cạnh mình, đột nhiên chủ động tiến gần về phía anh. "Hôn!"
Cô ấy dùng sức có chút hơi mạnh, khi mà chạm vào nhau thì Hàn Thanh cũng chưa kịp chuẩn bị xong, thân hình cao lớn của anh bị cô lao vào làm chao đảo lùi về phía sau, thân hình Hàn Thanh vững vàng lạiChương 1167: Em làm bạn gái anh, đương nhiên muốn làm gì cũng được
Cả người Tiểu Nhan đều choáng váng như chết lặng.
Khi người đàn ông trước mặt hỏi câu hỏi này, cứ như thể anh cố tình buộc cô phải cắn câu vậy. Sao nào? Em có hôn anh không? Nếu như không hôn, thì lần sau có thể sẽ không còn cơ hội nữa, thật sự không hôn sao? Vậy anh đi hôn người khác đấy nhé.
Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, trong đầu Tiểu Nhan bằng cách nào đó đã xuất hiện đoạn đối thoại này, sau khi nghĩ ngợi thì Hàn Thanh sao có thể là người như vậy được? Cô ấy lắc đầu, nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang ở ngay cạnh mình, đột nhiên chủ động tiến gần về phía anh. "Hôn!"
Cô ấy dùng sức có chút hơi mạnh, khi mà chạm vào nhau thì Hàn Thanh cũng chưa kịp chuẩn bị xong, thân hình cao lớn của anh bị cô lao vào làm chao đảo lùi về phía sau, thân hình Hàn Thanh vững vàng lạinghiêm túc đọc nghiêm túc luyện tập.
Nói như vậy...
Yết hầu của Hàn Thanh cử động, giọng nói nặng trầm xuống: "Quả thực là cần phải luyện tập nhiều hơn, nhưng mà bây giờ chính là cơ hội đấy, lại đây nào." "?"
Ý anh ta là sao, anh ta là để mình qua đó cùng nhau luyện tập sao? "Anh cũng chưa từng hẹn hò bao giờ, chúng ta có thể cùng nhau luyện tập và thảo luận nghiên cứu một chút."
Hàn Thạnh kéo cô gái nhỏ đang sững sờ bàng hoàng lại, Tiểu Nhan thậm chí không phản ứng lại kịp chuyện gì đang xảy ra, mắt cô ấy tối sầm lại và lại bị người ta hôn rồi.
Cứ như vậy, hai người ở trong xe luyện tập rất lâu.
Khi họ tách ra, Tiểu Nhan khó xử ho khan một cái, nằm trên vai anh, cũng không dám nhìn vào mắt anh nữa. "Bây giờ em đã cảm thấy chân thực hơn chút nào chưa?"
Chân thực? Làm sao mà có thể được? Tiểu Nhan cảm thấy bản thân xây xẩm mất thăng bằng, cả người nhẹ bẫng lên, như thể là sắp bay vào cõi thần tiên, lại càng thêm hư ảo.
Tuy cô ấy không nói ra, nhưng Hàn Thanh có lẽ cũng đoán được suy nghĩ của cô ấy, dùng bàn tay to nắm chặt cánh tay Tiểu Nhan: "Hả?""Nếu như vẫn cảm thấy không chân thật, thì đêm nay cùng anh quay về đi?"
Tiểu Nhan hoảng hốt: "Không! Không được! Quá Buổi chiều mới ở bên cạnh nhau, mà buổi tối đã nhanh rồi!" cùng anh đi về ở qua đêm? Điều, điều này sao có thể như vậy được? Mặc dù trong lòng cô ấy vẫn rất mong đợi, nhưng... nhưng mà tuyệt đối là không thể được!
Cô ấy phải thận trọng!
Trán đau buốt, Tiểu Nhan bị ngón tay của Hàn Thanh búng nhẹ một cái, sau khi hoàn hồn trở lại, cô ấy nhìn thấy mắt Hàn Thanh mang theo vẻ mỉm cười nhìn chằm chằm vào cô ấy. "Em đang nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì vậy? Trước khi đi đến đó, có thời gian cùng em, rồi tách nhau ra ngủ riêng.
Tiểu Nhan: " "Hay là em muốn..."
Tiểu Nhan lắc đầu: "Không, em không muốn!"
Cô ấy nhanh chóng dựa lưng vào trên vai Hàn Thanh, không nhìn vào mắt anh. Chỉ yên lặng ôm một hồi như thế, Tiểu Nhan mới nhận ra thời gian không còn sớm nữa rồi, cô ấy phải quay về, hơn nữa xe đã đỗ ở dưới lầu lâu như vậy, suốt buổi vẫn không có ai đi ra, đến lúc đó nhất định sẽ bị người ta bàn tán. Bản thân cô ấy có thể không thèm để ý, nhưng vẫn phải quan tâm đến suy nghĩ của ba mẹ.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan chậm rãi từ từ đứng dậy: “Ừm, em phải đi về rồi." “Ừ.” Hàn Thanh đáp lại một tiếng, thong thả chầmchậm giúp cô gái nhỏ chỉnh lại quần áo xộc xệch và mái tóc dài, động tác vô cùng dịu dàng điềm đạm, cuối cùng anh dùng ngón tay cái lau lau vài cái trên môi cô ấy, rồi mới buông cô ấy ra: “Em đi về đi."
Tiểu Nhan bước xuống xe với khuôn mặt đỏ bừng, di chuyển đi về phía trước giống như một con rùa, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ấy quay người chạy lại, ghé sát bên cửa sổ nhìn Hàn Thanh với hai mắt sáng long lanh. "Cái đó." "Ha?" "Sau khi quay về, em có thể nhắn tin cho anh được không?"
Hàn Thanh sửng sốt một lát, sau đó trên môi hiện lên một nụ cười thản nhiên: "Đương nhiên là được rồi." "Anh đã đồng ý rồi? Vậy còn gọi điện thoại thì sao?" Tiểu Nhan có chút tham lam, cô ấy cũng muốn biết Hàn Thanh sẽ chịu đựng mình được đến đâu.
Ai mà biết rằng Hàn Thanh vươn tay nhéo nhẹ hai má của cô ấy, vừa nhẹ nhàng vừa ngứa ngáy nói một câu. "Em là bạn gái của anh, đương nhiên muốn làm gì cũng được."
Giọng điệu của anh ta rất nhẹ nhàng nhưng lại đánh mạnh vào trong trái tim cô.
Bùm!
Bum!
Bùm!Nhịp tim của Tiểu Nhan bắt đầu đập thất thường loạn xạ không thể kiềm chế lại được, sau khi cùng
Hàn Thanh nhìn chằm chằm vào nhau suốt vài giây, cô ấy liền xoay chân quay người chạy vào trong nhà. Nhìn thấy cảnh tưởng cô gái nhỏ đang tháo chạy, vẻ mỉm cười trong ánh mắt của Hàn Thanh càng sâu thêm đôi chút, mãi đến khi bóng dáng cô gái nhỏ biến mất, vẻ cười trên mặt và trong ánh mắt anh ta mới mờ đi, sau đó anh ta lạnh lùng trở lại, lái xe rời đi.
Tiểu Nhan vừa về tới nhà, cô ấy liền bắt gặp ánh mắt thăm dò của cha mẹ.
Mặc dù trước khi trở về Hàn Thanh đã giúp cô chỉnh trang qua rồi, nhưng lúc này Tiểu Nhan trông vẫn không giống bình thường, môi hơi sưng, trong mắt còn có thêm chút quyến rũ. “Khụ khụ khụ!” Cha Chu ho nặng nề vài tiếng, sau đó đứng dậy: “Ba đi vệ sinh, hai mẹ con con nói chuyện đi.”
Rất nhanh cha Chu đã trốn vào trong nhà vệ sinh.
Khi nhìn thấy thế, Tiểu Nhan cũng nói: "Hôm nay trời nóng quá, con đi tắm cái đã." "Con đứng yên ở đó cho mẹ."
Nhưng mà Tiểu Nhan đi chưa được mấy bước thì đã bị La Tuệ Mỹ kêu đứng lại rồi. Tiểu Nhan đứng yên tại chỗ đó không dám nhúc nhích, một lúc sau mới quay người lại nhìn Lưu Tuệ Mỹ rồi cười: "Mẹ, muộn vậy rồi mà sao mẹ vẫn chưa ngủ? Hôm nay ở cửa hàng có phải là rất bận không ạ? Hôm nay con đi tìm Mộc Tử, bụng của cậu ấy hiện tại đã rất to rồi, dự tínhlà vào tháng sau là sẽ hạ sinh."
Nghe thấy con gái nói nhảm chuyện này qua chuyện khác, mà lại không nói đến chuyện của chính mình, Lưu Tuệ Mỹ nhịn không được mà ngừng lại: "Con đừng nói chuyện người khác, nói về chuyện của con trước đi."
Tiểu Nhan kinh sợ: "Con, bản thân con thì có gì đáng để nói đâu a?" "Đang yêu đương hẹn hò?" "!"
Tiêu Nhân kinh ngạc trợn to hai mắt: "Làm sao mà mẹ biết được?"
Rõ ràng buổi chiều mới xác định mối quan hệ, làm sao mà La Tuệ Mỹ lại... "Hừ, con xem như mẹ bị mù hả? Mẹ tình cờ nhìn thấy con trong lúc đi xuống lầu để vứt rác."
Tiểu Nhan: "...
Đầu óc cô ấy có chút chết lặng, lúc nãy khi đi xuống lầu vứt rác đã nhìn thấy cô ấy rồi? Vậy không phải là... nhìn thấy cô ấy ở trong xe với Hàn Thanh... "Mẹ, mẹ, mẹ làm sao..." "Làm cái gì? Bây giờ con mới biết xấu hổ sao? Dưới lầu đi qua đi lại biết bao nhiêu người, mà con lại có thể không biết xấu hổ là gì!" Lưu Tuệ Mỹ trách mắng cô ấy vài câu, nhưng thực tế trong lòng thì đang vui mừng thay cô ấy, con gái của mình vui vẻ, thì bà ấy cũng không thèm bận tâm đến người khác thấy thế nào để làm gì cả.