*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Trước tiên bà ta là một người mẹ.
Sau đó mới là người ủng hộ chuyện tình cảm của
Tiểu Nhan.
Nếu như người đó thích Tiểu Nhan, vậy thì hai người họ dứt bỏ tất cả thành kiến của thể thường, cái nhìn về huyết thống mà ở bên nhau cũng không sao cả. Chỉ cần hai đứa sống hạnh phúc là được rồi.
Nhưng từ khi bà ta biết chuyện này đến nay, Tiểu Nhan chịu tổn thương đau khổ biết bao nhiêu lần? Bà ta đều nhìn thấy hết, bây giờ “Mẹ à, tạm thời mẹ đừng hỏi. Nếu như có kết quả thì con sẽ nói với mẹ.
Bởi vì cô ấy cũng cảm thấy sự thay đổi của Hàn
Thanh, nhưng trong lòng cô ấy cũng không chắc chắn lắm. Dù sao anh ấy cũng không nói rõ, cho nên cô ấy không dám hỏi thêm. Mấy ngày gần đây, ngày nào anh ấy cũng đúng giờ đúng lúc gửi tin nhắn hỏi han về tình hình của cô ấy, giống như một người bạn trai đang quan tâm bạn gái của mình vậy.
Có lẽ cô ấy là một đứa ngốc nghếch, đến bây giờcũng không dám hỏi anh ấy rằng rốt cuộc nụ hôn ấy có ý nghĩa gì? Trong lòng cô ấy rất bứt rứt, càng nghĩ càng thấy bứt rứt, cho nên cô ấy quyết định ra ngoài hít thở không khí một chút. Đúng lúc ấy cô ấy nhìn thấy Hàn Mộc Tử đang chờ sinh ở trong nhà, cô ấy đã hẹn thời gian với Đậu Nhỏ. Đúng lúc hôm nay Dạ Mạc Thâm không ở trong biệt thự, cho nên cô ấy qua đây thật đúng lúc.
Cô ấy giải buồn phiền với Hàn Mộc Tử: “Được rồi, con có suy nghĩ và cách giải quyết của con, nói tóm lại cứ làm theo trái tim của con là được rồi. Mẹ con và ba con không phải là người không biết phải trái, hơn nữa sau khi ba con bị tai nạn xe, bây giờ ông ấy chỉ mong sao con hạnh phúc là được rồi. Cho dù con có cười híp mắt đi xuống vũng bùn thì ông ấy cũng sẽ không ngăn cản con.”
Tiểu Nhan: “...” “Đi đi, đi đi, đi tìm cậu ấy đi rồi chăm sóc bản thân mình thật tốt. “Con mới không phải
Bỏ đi, Tiểu Nhan lười không muốn giải thích nữa. Dù sao La Tuệ Mỹ cũng sẽ không nghe.
Tiểu Nhan thu dọn một chút rồi sau đó đi ra cửa.
Hai người họ cũng không tính là lâu rồi chưa gặp nhau. Lần trước khai trương cửa tiệm mới Mộc Tử cũng đi qua đó một lần, nhưng sau này bụng của cô càng ngày càng to, cho nên bây giờ không tiện để qua đó nữa.
Vừa nhìn thấy Tiểu Nhan, Hàn Mộc Tử không kìmđược mà kể khổ: "Lúc trước khi ở nước ngoài không có anh ấy ở bên cạnh tớ, tớ mang thai cũng không vất vả cực nhọc như bây giờ. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, tớ cảm thấy tớ như biến thành một cái bọc yếu đuối vậy. Tiểu Nhan à, lẽ nào bởi vì tớ mang thai con gái cho nên mới yếu đuối như vậy không?”
Tiểu Nhan biết chuyện đứa bé Hàn Mộc Tử đang mang bầu là con gái. Sau khi biết cô mang thai con gái, tất cả mọi người đều rất vui vẻ. Dù sao trong nhà đã có Đậu Nhỏ rồi, thêm một đứa con gái nữa chính là nam nữ song toàn.
Hàn Mộc Tử cũng rất hài lòng về chuyện mình mang thai con gái, ngay cả tên chính và tên mụ của con gái cô cũng đã đặt xong rồi. “Có lẽ con gái thì thật sự phải yếu ớt một chút? Không sao đâu, dù sao thì chẳng bao lâu nữa cậu cũng sinh rồi. Đến lúc sinh xong cậu có cả trai cả gái, tốt biết bao!” Hàn Mộc Tử vốn đang buồn bực chuyện của mình, nghe thấy giọng nói ngưỡng mộ của Tiểu Nhan thì không khỏi len lén liếc nhìn cô ấy. Đậu Nhỏ chính là máu thịt tim gan rơi từ người cô xuống, cho nên sao cậu bé có thể không nói chuyện của Tiểu Nhan cho mình biết được?
Cô đã biết tất cả những chuyện xảy ra gần đây giữa Hàn Thanh và Tiểu Nhan từ Đậu Nhỏ.
Nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Tiểu Nhan, đôi môi của Hàn Mộc Tử vô thức nở nụ cười. Những thứ như duyên phận thật sự rất kỳ diệu, đúng không? Bạn tưởng nó đã đứt đoạn rồi, nhưng trên thực tế không biết nó đã gắn kết từ bao giờ.Tiểu Nhan và Hàn Thanh chính là như vậy. “Còn cậu thì sao? Con gái tớ song toàn thì cậu cũng phải cố gắng hơn một một chút chứ. Tranh thủ ngày hôm đó tớ sinh thì cậu cũng có tin tốt.”
Nghe thấy vậy, gương mặt của Tiểu Nhan đỏ bừng cả lên. Cô ấy không đánh mà cãi trước mặt Hàn Mộc
Tử. nói.” “Tớ còn chưa có gì với anh trai của cậu, cậu đừng
Hàn Mộc Tử cười đến run hết cả người: “Tớ chưa có nói là ai, tại sao cậu đã vác tảng đá đến đập vào chân mình rồi?”
Tiểu Nhan: “ Mộc Tử”
Cô ấy sốt ruột đến mức giậm chân, cả mặt và tai đều đỏ bừng: “Có phải Đậu Nhỏ đã nói với cậu rồi đúng không? Thắng bé nói linh tinh đó, chuyện trước kia.” “Thật sự là thằng bé nói linh tinh sao? Cậu không muốn cố gắng hơn một chút sao?” “Tớ..” Tiểu Nhan do dự một chút: “Tớ muốn. “Vậy thì cứ cố gắng đi. Tớ thấy anh trai của tớ. Có lẽ đã rung động rồi.”
Vừa nghe thấy hai chữ “rung động”, trái tim của Tiểu Nhan lập tức nhảy loạn xạ. Anh ta thật sự đã rung động rồi sao? Thật sự không phải là cô ấy tự mình đa tình sao?
Hàn Mộc Tử đột nhiên tiến lại gần, chớp chớp mắt: “Anh ấy chủ động hôn cậu chưa?”Tiểu Nhan: "!
Gương mặt Tiểu Nhan đỏ bừng, không nói được chữ nào. "Xem ra là có rồi nhỉ?" “Không không không có. Tiểu Nhan lại căng thẳng bắt đầu nói lắp bắp. Đầu lưỡi cô ấy đảo quanh quấn một lúc lâu, cuối cùng gục đầu xuống giống như cam chịu số phận. “Được rồi, từng hôn rồi. Nhưng như vậy cũng không chứng minh anh ấy thích tớ. Có thể... Chỉ là muốn an ủi tớ thì sao?”
Hàn Mộc Tử không hiểu: “An ủi cậu?”
Vì vậy Tiểu Nhan đã nói về chuyện xảy ra vào tối hôm đó. Sau khi Hàn Mộc Tử nghe xong, đôi mắt cô tối sầm lại: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Cậu cảm thấy một người có tính cách như anh tớ lại làm chuyện như vậy để an ủi cậu sao? Cậu suy nghĩ cho kỹ đi nếu như đổi lại là cậu thì cậu có hôn tùy tiện một người để an ủi họ không? Tình cảm chưa bao giờ là thứ bố thí, hai người cậu có tính cách như thế nào tớ là người rõ nhất. Nếu như cậu không xác nhận, vậy cậu thử anh ấy xem “Hoặc là buộc anh ấy thừa nhận.
Ép buộc? Buộc Hàn Thanh thừa nhận thích mình sao? Phải làm điều này như thế nào?
Hàn Mộc Tử mỉm cười: “Đơn giản lắm, khi anh ấy tìm cậu thì cậu cố tình lạnh lùng một chút để xem phản ứng của anh ấy như thế nào. Hoặc là cậu ngầm ra hiệu mình rất mệt, không muốn chủ động.Tiểu Nhan: "... Đây là ý tưởng gì vậy chứ, đối mặt với một người lạnh lẽo đến chết người như Hàn Thanh mà bản thân còn phải cố tình lạnh nhạt sao?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì dường như thật sự cũng là một cách? Trước kia khi mình lạnh nhạt với anh ta, anh ta cũng đứng trước cửa đợi mình cả ngày. Có thể anh ta thích chịu sự ngược đãi này?
Khi Tiểu Nhan đang suy nghĩ, có người đến gõ cửa. “Dì Tiểu Nhan." Đậu Nhỏ nhìn thấy Tiểu Nhan thì chạy đến ôm lấy chân cô ấy rồi nói: “Cháu gọi cậu Hàn đến giúp dì rồi.”???
Hàn Thanh sắp đến đây? Tiểu Nhan nói lắp bắp: “Cháu... Lẽ nào cháu lấy danh nghĩa của dì để gọi cậu Hàn cháu đến đây sao?”
Đậu Nhỏ lắc đầu: “Lấy danh nghĩa của mẹ a. Dì Tiểu Nhan ở lại đây ăn cơm trưa với bọn cháu nha.”
Trước chuyện của Hàn Thanh và Tiểu Nhan, Hàn Mộc Tử và Đậu Nhỏ đều đồng lòng và hơn nữa còn cố gắng hết sức mình để tác hợp cho hai người họ.
Bởi vì công ty có chuyện phải làm, cho nên Hàn Thanh đến đây muộn hơn một chút. Đúng lúc ấy cơm nước đã được dọn lên bàn thì chân sau của anh ta bước vào cửa.
Vừa vào đã nhìn thấy có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi thấp thỏm không yên trong phòng, bước chân của anh ta dừng lại, sau đó lại trở về như bình thường.