*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô gái nhỏ nguyện ý bảo vệ anh, Hàn Thanh có thể cảm nhận được.
Trước đây anh không cảm nhận được cái gì nhưng bây giờ anh cảm thấy có một cảm giác khác lạ đang trào dâng trong lòng. "Được rồi, mẹ còn chưa nói cái gì nên con không cần vội vàng nói rõ như vậy. Mẹ có nói cậu ta có khuynh hướng bạo lực sao?"
Tiểu Nhan: "
Cô sửng sốt một chút, cô cảm thấy mẹ cô là nghĩ như vậy, chẳng lẽ là cô sai rồi sao?
La Tuệ Mỹ nhìn Hàn Thanh. "Dù sao thì lần này cậu đã giúp đỡ Tiểu Nhan nhà chúng tôi. Nếu cậu không kịp thời ra tay giúp đỡ thì có lẽ chúng tôi không giải quyết được chuyện này, tôi cảm ơn cậu rất nhiều."
Nói xong, La Tuệ Mỹ đứng dậy cúi người về phía Hàn Thành chân thành cảm ơn.
Cha Chu thấy thế cũng học theo.
Có lẽ anh chưa từng thấy tình huống như vậy baogiờ nên Hàn Thanh sững sờ mất năm giây mới phản ứng lại. "Bác Chu, bác Mỹ, hai người không cần phải làm như này. Cho dù không phải là cháu thì người khác cũng sẽ làm như vậy."
La Tuệ Mỹ liếc nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt sau đó lại nhìn đứa con gái đang thu mình trong mai rùa của mình, bà vừa nghĩ xong đang định nói gì đó thì điện thoại di động của Hàn Thanh vang lên. "Xin lỗi, cháu phải nghe điện thoại."
Anh lấy điện thoại ra và đi về phía ban công.
Tận dụng lúc anh đang bận trả lời điện thoại La Tuệ Mỹ tranh thủ quan sát con gái mình. Bà đã nghĩ rằng sau những gì đã xảy ra đêm qua thì con gái bà sẽ phải suy sụp hoặc chịu đả kích nhưng bây giờ thì sao? Không có một chút mảy may cảm xúc suy sụp nào, thay vào đó là gương mặt hớn hở, khi Hàn Thanh ra ngoài nghe điện thoại thì ánh mắt của Tiêu Nhan đều hướng về nơi đó.
Chao ôi..câu nói con gái lớn không thể giữ trong nhà thật đúng là chân lý của cuộc sống.
Củ cải ngon nhất nhà mình cuối cùng cũng sắp bị cướp mất, La Tuệ Mỹ vừa buồn lại vừa vui, bà đi đến gần Tiểu Nhan và nhỏ giọng hỏi cô. "Con nói cho mẹ biết đêm qua còn xảy ra chuyện gì nữa không?"
Tiểu Nhan: ""
Không nói đến chuyện tối hôm qua thì không sao,nói đến chuyện tối hôm qua thì Tiểu Nhan phản ứng lại rất lớn, nhưng nhờ bài học buổi sáng mà lần này cô đã không bật dậy như có tật giật mình nữa mà giả vờ bình tĩnh ngồi tại chỗ. "Không có chuyện gì xảy ra đầu mẹ." “Con chắc chứ?” La Tuệ Mỹ nheo mắt lại và nhìn cô chằm chằm.
Tiểu Nhan lo lắng chớp mắt rồi gật đầu thật mạnh, "Thật sự là không có việc gì xảy ra hết." Nhưng khi La Tuệ Mỹ đến để nhìn kỹ hơn cô thì
Tiểu Nhan lại chột dạ cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt của La Tuệ Mỹ.
Làm sao La Tuệ Mỹ có thể không nhìn thấy bộ dạng chột dạ của con gái mình? Bà liếc nhìn bóng người trên ban công rồi thì thào nói: "Đây có phải là người mà con đã nói với mẹ trước đây không?"
Tiểu Nhan: "2"
Sao mẹ lại hỏi đột ngột thế này? Bà ấy có năng lực thấu hiểu mạnh như vậy từ khi nào vậy? Tiểu Nhan cảm thấy không ổn lắm.
Nhìn vẻ mặt của con gái mình bà đã biết câu trả lời là gì.
Thật bất ngờ người mà con gái bà luôn nghĩ đến lại là cậu của Đậu Nhỏ.
Nghĩ đến đây La Tuệ Mỹ lại nghĩ tới điều gì đó, "Con đối xử với đứa bé Đậu Nhỏ tốt như vậy có phải là vì con yêu cậu của thằng bé không?" "Mẹ! Mẹ đừng nói linh tinh nữa. Đậu Nhỏ là Đậu Nhỏ còn Hàn Thanh là Hàn Thanh. Tuy rằng hai ngườicó quan hệ họ hàng nhưng lại không có liên quan gì đến chuyện này." Đầu tiên cô là bạn tốt của Mộc Tử, tiếp đó sau này cô lại thích Hàn Thanh. Và ngay cả khi cô ấy và Hàn Thanh không ở bên nhau thì cô ấy và Mộc Tử cũng không thể cắt đứt liên lạc, càng không thể vì có liên quan tới Hàn Thanh mà không quan tâm tới Đậu Nhỏ nữa
Đúng.
Cô ấy với Đậu Nhỏ ở chung rất hòa hợp và cũng rất hợp ý. "Vậy là tốt rồi, con gái của mẹ không phải là người làm chuyện gì cũng chỉ vì lợi ích. Hơn nữa nhóc con Đậu Nhỏ vô cùng ngây thơ và tin tưởng con như vậy nhất định là một đứa trẻ ngoan"
Đang nói chuyện thì Hàn Thanh đã nghe xong điện thoại và trở lại, Tiểu Nhan hơi lo lắng vội đứng lên, "Công ty gọi điện thoại cho anh sao? Tôi đã không sao nữa rồi, hay là... anh về công ty trước đi?"
Nhìn bộ dạng của con gái La Tuệ Mỹ mỉm cười rồi cũng đứng dậy. "Đúng vậy, cậu Thanh này, chuyện này cũng là nhờ cậu giúp đỡ rất nhiều, nếu cậu có thời gian thì chúng tôi muốn mời cậu ở lại ăn trưa nhưng xem ra công việc của cậu có vẻ rất bận, vậy cậu xem lúc nào rảnh thì tôi và ông Chu sẽ mời cậu ăn cơm nói chuyện để tỏ lòng biết ơn.
Ăn cơm? Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang nhấp nhổm không yên, nếu như anh thật sự đồng ý thì cô gái nhỏ kia nhất định sẽ càng thêm lo lắng, anh nở một nụ cười nhẹ, trong lòng cảm thấy rất ấm áp."Bác gái có lòng rồi nhưng công ty lại đang có việc gấp, để ngày khác có dịp cháu sẽ mời hai bác." "Sao tôi có thể để cho cậu mời được? Đến lúc đó để cho ba của Tiểu Nhan mời, dù sao cũng là cảm ơn cậu mà."
Sau đó Hàn Thanh không nói gì nữa, La Tuệ Mỹ đẩy nhẹ Tiểu Nhan. "Tiểu Nhan, con mau tiễn cậu Thanh xuống lầu đi." “A, con biết rồi.” Tiểu Nhan nhanh chóng phục hồi lại tinh thần rồi tiễn Hàn Thanh rời đi.
Hai người im lặng đi xuống lầu, khi Hàn Thanh chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn yên lặng.
Từ khi hôn cô ấy tối hôm qua đến giờ cô giống như vẫn luôn làm đà điểu, làm thế này đến nghiện rồi sao?
Nhưng loại thời điểm này cũng không thích hợp lắm, trước tiên cứ để cô nghỉ ngơi đi, Hàn Thanh nhẹ giọng nói. "Trở về đi."
Giọng nam lạnh lùng kéo tâm trí của Tiểu Nhan trở lại, lúc này cô mới nhận ra đã đến nơi, cô không ngờ lại nhanh như vậy liền gật đầu lung tung. "Vâng, vậy thì anh... đi đường cẩn thận."
Nói xong, Tiểu Nhan cẩn thận đưa tay vẫy vẫy anh, thấy trên mặt Hàn Thanh không có biểu cảm gì thì cô liền thu tay lại xoay người đi lên lầu.
Cánh tay cô căng thẳng siết chặt lại, bước chân của Tiểu Nhan dừng lại không thể tiến về phía trước.Hàn Thanh ngăn cô lại.
Tiểu Nhan: "!" Anh ấy muốn làm gì? Tim Tiểu Nhan đột nhiên đập rộn ràng không dám phát ra tiếng động lớn nào, bởi vì hai người bọn họ cho tới bây giờ đều không có nhắc tới chuyện xảy ra tối hôm qua mà Tô Cửu lại lỡ miệng cho nên bây giờ Tiểu Nhan rất
Lo lắng rằng anh ấy sẽ nói về chuyện đã xảy ra đêm qua.
Tất nhiên có một chút lo lắng và một chút mong đoi. "Trong lúc này đừng đi ra ngoài một mình, nếu có vấn đề gì hãy gọi cho tôi.
Không ngờ Hàn Thanh không có nhắc tới chuyện tối hôm qua mà là nói với cô vài câu, đây là đang quan tâm cô sao? Tiểu Nhan gật đầu: "Được... "Đi lên đi."
Vừa nói Hàn Thanh vừa vươn tay xoa đầu cô, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: 'Em đừng suy nghĩ nhiều." "Hả?"
Tiểu Nhan nhanh chóng ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của anh, không cần nghĩ nhiều? Đừng suy nghĩ nhiều cái gì? Là nói đến những gì đã xảy ra đêm qua sao?
Ý anh là không muốn cô ấy nghĩ quá nhiều về những thứ khác, không cần tự mình đã tình sao?
Ngay khi Tiểu Nhan nhìn anh tỏ vẻ không rõ thì Hàn Thanh đột nhiên lại gần, hơi thở của anh phải lên trên mặt cô.