Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1153: Đứng yên ở đó




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




**********

Tiểu Nhan sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì Không Không đã nhào vào ngực cô ấy. Tiểu Nhan ngày người ra một lúc sau đó vội ôm chặt lấy Không Không, sợ nó bị ngã.

Không Không cọ đầu vào cánh tay Tiểu Nhan, sau đó ngoan ngoãn nằm yên trong lòng cô ấy.

Thật ngoan, hơn nữa còn vô cùng đáng yêu.

Trong lòng Tiểu Nhan rất kích động, ôm Không Không đứng dậy, có chút xấu hổ nhìn về phía Hàn Thanh. “Nếu như thích thì có thể để nó ở cùng em buổi tối.” “Có thể sao?” Tiểu Nhan có vẻ không chắc chắn hỏi, thật ra là cô ấy muốn hỏi tối nay cô ấy thật sự phải ngủ ở đây sao? “Ừ” Hàng Thanh đi về phía trước: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa em về phòng, nghỉ ngơi cho sớm một chút.

Tiểu Nhan ôm Không Không đi theo phía sau anh ta, hai người cùng đi về phía phòng ngủ, sau khi Hàn Thanh đưa Tiểu Nhan về phòng, anh ta nói: “Tối nayem ngủ tạm ở đây, tôi ngủ ở phòng bên cạnh, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi hoặc là gọi trực tiếp tôi cũng được.

Anh ấy thật sự để cô ngủ lại đây.

Tiểu Nhan ôm Không Không, có chút khó xử gật đầu, nhỏ giọng ừ một tiếng. “Vậy tôi ra ngoài đây.”

Trước khi đi, Hàn Thanh còn dừng lại liếc mắt nhìn Tiểu Nhan một cái, Tiểu Nhan lập tức trở nên căng thẳng: “Làm sao vậy?” “Đừng nghĩ quá nhiều, mọi chuyện... tôi sẽ giải quyết, ngủ cho ngon vào.

Nói rồi, anh ấy không nhịn được mà giơ tay ra xoa nhẹ lên đầu cô gái.

Tiểu Nhan nhất thời không biết phản ứng thế nào. Mãi cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Tiểu Nhan mới hoàn hồn trở lại. Vừa rồi... không ngờ Hàn Thanh lại xoa đầu cô ấy? Mà cô ấy còn đứng ngày ra không phản ứng lại. “Meo meo meo!” Không Không đang nằm trong lòng Tiểu Nhan đột nhiên giãy dụa, Tiểu Nhan cúi đầu nói: “Làm sao vậy Không Không?” “Meo!” Không Không nhảy ra khỏi lòng Tiểu Nhan, sau đó chạy về phía giường, chui vào trong chăn nằm xuống rồi lại nhìn Tiểu Nhan, giống như đang mời gọi cô ấy tới ngủ cùng.

Sao lại có cảm giác con mèo này giống như đã thành tinh rồi vậy?Sau khi do dự một lúc, Tiểu Nhan cũng bò lên giường, khi chuẩn bị nằm xuống bên cạnh Không Không, Không Không dựa gần vào người cô ấy kêu meo một tiếng, Tiểu Nhan giơ tay vuốt ve nó một lúc rồi mới nằm xuống.

Buổi tối hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện.

Nhưng mà, điều khiến Tiểu Nhan khó quên nhất vẫn là nụ hôn của Hàn Thanh. Đột nhiên lại hôn Tiểu Nhan khiến cô ấy chưa kịp phản ứng gì, tất cả mọi chuyện diễn ra sau đó Tiểu Nhan cũng không biết bản thân làm sao làm được.

Cô ấy vươn tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào miệng, cảm giác trong lòng nóng ran.

Anh ấy rốt cuộc... vì sao lại hôn cô?

Liệu có giống như Tiểu Nhan nghĩ không? Tiểu Nhan nhắm mắt lại, cô thậm chí không dám nghĩ tiếp, sợ rằng bản thân nghĩ quá nhiều sau đó lại thất vọng.

Tiểu Nhan vuốt ve đều Không Không, ghé sát lại nhỏ giọng hỏi. “Không Không, em nói xem... sao anh ấy lại làm vậy?” “Meo?” Không Không xoay đầu, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Tiểu Nhan. “Ôi, em chỉ là mèo, em thì biết cái gì chứ, vẫn là ngủ đi thôi.” Tiểu Nhan đắp chăn vào sau đó nhằm mắt chuẩn bị ngủ.

Vốn dĩ cô ấy còn cho rằng buổi tối hôm nay lúc ngủ trong đầu sẽ nhớ tới lúc bị Lý Tư Hàn đánh, ai ngờ sau khi cô nhắm mắt lại chỉ toàn hình bóng HànThanh.

Hàng mi, đôi mắt, bờ môi anh ấy...

Tiểu Nhan lắc đầu, cố gắng loại bỏ hình bóng Hàn Thanh ra khỏi tâm trí, sau đó yên tâm ngủ tiếp. Thế nhưng mọi thứ vẫn vậy, hình ảnh Hàn Thanh vẫn cứ quang quần trong đầu Tiểu Nhan mãi không thôi.

Tiểu Nhan mở to mắt, nhìn trần nhà trắng bóc, trong nhy mắt cô ấy cảm thấy đời này của mình coi như xong rồi, hoàn toàn thua trong tay Hàn Thanh.

Nếu như anh ấy không cần cô ấy... Cô ấy thật sự không thể gả cho ai khác, cứ như vậy sống cô độc một mình tới già.

Tiểu Nhan trằn trọc lăn qua lăn lại, mãi tới rạng sáng bốn, năm giờ, bởi vì quá mệt mỏi, cô ấy mới ngủ thiếp đi.

Trong mơ, Hàn Thanh vô cùng dịu dàng nâng mặt Tiểu Nhan lên, cúi đầu hôn cô ấy...

Suốt một đêm, trong giấc mơ của Tiểu Nhan chỉ toàn là hôn.

Ngày hôm sau khi Tiểu Nhan tỉnh dậy, phát hiện ra chính mình chảy nước miếng đầy miệng, cô ấy sợ tới mức vội vàng nhảy lên, giơ tay không ngừng lau miệng.

Mà Không Không đêm qua ngủ cùng Tiểu Nhan lúc này đã không thấy bóng dáng đâu, phòng ngủ vẫn còn mở cửa, rõ ràng là Không Không đã chạy ra ngoài.

Tiểu Nhan ngây người một lúc mới đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó giặt sạch vỏ gối.Ngủ suốt một đêm, Tiểu Nhan phát hiện áo sơ mi của Hàn Thanh đã nhăn nhúm không thể nhìn nổi, thế nhưng cô ấy lại không có quần áo khác.

Đang mải suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài phòng tắm truyền tới tiếng mèo kêu. “Meo. “Không Không?” Tiểu Nha ra khỏi phòng tắm đã thấy Không Không ngoan ngoãn ngồi yển trên thảm, trước mặt nó là một cái túi, giống như đang đựng thứ gì đó. “Đây là cái gì?” Tiểu Nhan ngồi xổm xuống xem xét, phát hiện ra bên trong là quần áo con gái, cô cảm thấy kỳ lạ: “Sao đột nhiên em lại..

Nói được một nửa, Tiểu Nhan như nghĩ tới điều gì, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, ngây người tại chỗ.

Sao cô ấy lại ngốc như vậy chứ, vừa nhìn đã biết chỗ quần áo này là do Hàn Thanh chuẩn bị cho cô ấy.

Từ đêm qua trở về đây không có ai khác ngoài hai người họ và một con mèo. Không ngờ anh ấy lại bảo một con mèo tới đưa quần áo cho Tiểu Nhan? “Meo?” Con mèo hoàn thành nhiệm vụ kêu lên một tiếng.

Sau đó nó xoay người chạy mất. Tiểu Nhan cầm quần áo vào phòng tắm, sau khi cô ấy mở ra mới phát hiện trang phục bên trong đều chuẩn bị rất chu đáo, khi Tiểu Nhan thay quần áo, mặt của cô ấy nóng ran, bởi vì trang phục hoàn toàn vừa vặn với người cô, không biết tại sao anh ta lại đoán được kích cỡ màmua chuẩn như vậy.

Tiểu Nhan rất ít khi mặc váy, có điều hôm nay Hàn Thanh mua cho cô ấy một chiếc váy hoa màu xanh nền trắng trông rất ngọt ngào, mặc vào nhìn cũng rất đẹp, thế nhưng cảm giác vẫn có chút... kỳ lạ.

Có lẽ là do cô ấy không quen?

Tiểu Nhan gãi gãi đầu, buộc tóc lên sau đó ra khỏi phòng.

Tiểu Nhan còn tưởng rằng nơi này không có ai khác, không ngờ vừa mới ra khỏi phòng đã đụng phải một người phụ nữ trung niên. Ánh mắt hai người chạm nhau, người phụ nữ đột nhiên mỉm cười. “Là cô Tiểu Nhan sao? Tôi là người giúp việc cậu chủ mới thuê tới để dọn dẹp nơi này, cậu chủ nói sau khi cô tỉnh thì có thể xuống lầu chuẩn bị ăn bữa sáng” “Hả?” Không ngờ nơi này còn có người giúp việc tới dọn dẹp?

Có điều đúng là hôm qua lúc mới tới đã thấy trong phòng vô cùng sạch sẽ, Hàn Thanh bình thường cũng ít ở đây, vậy thì chắc chắn phải có người giúp việc cách vài ngày tới dọn dẹp một lần, nếu không thì rất bụi bặm.

Tiểu Nhan ngại ngùng cười với đối phương: “Chào cô, xin hỏi nên xưng hô thế nào đây?” “Cô Tiểu Nhan khách sáo rồi, gọi tôi là dì Lâm là được rồi.” “Cảm ơn dì Lâm, tôi... đi xuống trước nhé?” “Đi đi, cô Tiểu Nhan xuống lầu cẩn thận nhé.”co-vo-danh-trao-1153-0