*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Tuy nhiên, người cậu kia là kẻ xấu không hiểu phong tình, không những thế còn làm cho dì Tiểu Nhan buồn, chú Tiêu lại đang phải giúp cha giải quyết sự việc ở công ty, sau đó còn phải đi ra nước ngoài.
Vì vậy, trong thời gian này, dì Tiểu Nhan chỉ có một mình, rất dễ bị người khác lợi dụng!
Còn về Hàn Diệc Thù cậu đây, trong khoảng thời gian này phải đứng ra gánh vác trách nhiệm này, và đương nhiên cũng không được để dì Tiểu Nhan bị kẻ xấu lợi dụng lỗ hổng này để chui vào.
Trước khi Hàn Diệc Thù nói gì, Tiểu Nhan đã nhìn thấy anh ta và bước tới.
Ngay từ đầu cô đã nhìn thấy Lý Tư Hàn ở đây, cũng không muốn nghĩ tới, mặc dù cô và anh ta ở cùng nhau hai ngày nay nhưng... cô thậm chí còn không hề động lòng với anh ta. Cho nên sau khi đưa cơm xong cô cứ thế mà chuẩn bị đi thẳng vào phòng bếp, ai biết rằng khi nhìn thoáng qua bên này cô đã nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang đứng ngay trước mặt Lý Tư Hàn.Đó không phải là Hàn Diệc Thù sao?
Nhìn thấy Hàn Diệc Thù đang đứng cùng với người đang trong giai đoạn tìm hiểu của mình, Chu Tiểu Nhan cảm thấy hơi chột dạ, và sau đó bước tới. "Hàn Diệc Thù, cháu đang làm gì ở đây vậy?"
Còn chưa bước tới gần, Tiểu Nhan đã gọi tên cậu và vẫy vẫy tay với cậu.
Sự bất mãn hiện lên trong mắt Hàn Diệc Thủ, tại sao dì Tiểu Nhan lại đến vào lúc này? Nếu chậm hơn một tí nữa thì tốt rồi.
Cậu lại không thể gọi mẹ trước mặt Lý Tư Hàn, điều này sẽ khiến dì Tiểu Nhan xấu hổ và khó gặp người khác, vì vậy Hàn Diệc Thù miễn cưỡng bước đến và gọi một tiếng dì Tiểu Nhan.
Lý Tư Hàn nhìn dáng vẻ khi hai người đứng chung, không có cảm giác mẹ con, anh ta mới yên tâm.
Đứa trẻ này quá nghịch ngợm, và đã nói dối anh ta, nhưng may mắn thay Lý Tư Hàn đã nhận ra. "Ngoan, sao hôm nay lại chạy đến đây? Mẹ của cháu sao rồi? Sắp sinh rồi đúng không?"
Hàn Diệc Thù gật đầu: "Dạ, bởi vì mẹ sắp sinh, nên ba không có thời gian quan tâm cháu, nên cháu đã đi một mình đến đây để gặp dì Tiểu Nhan
Sau khi nói xong, Hàn Diệc Thù nhớ ra điều gì đó và nhìn về phía Lý Tư Hàn: "Dì Tiểu Nhan, chú này là ai vậy ạ? Chú ấy nghĩ rằng cháu là khách và nói muốn mời cháu ăn mì sợi, và chú ấy cũng nói rằng chú ấy là chủ nhà hàng mì sợi này."
Lý Tư Hàn sau khi nghe thấy những lời nói này, nụcười trên mặt anh ta đông cứng lại, không ngờ cậu bé này lại ăn nói hàm hồ như vậy, ngay cả Tiểu Nhan cũng sửng sốt, không biết là do lời nói của Hàn Diệc Thủ hay là do lời nói của Lý Tư Hàn.
Mặc kệ là loại nào, Lý Tư Hàn cũng chỉ có thể tự mình lên tiếng giải thích: "Không phải như những gì cô đang nghĩ đâu. Tôi nhìn thấy cậu bé này chỉ có một mình và đã mời cậu bé ăn một bát mì. Cuối cùng, có lẽ là do cậu bé quá lo lắng nghĩ rằng tôi không muốn mời, nên đã hỏi nhà hàng này có phải là của tôi hay không. Rơi vào đường cùng, trước tiên tôi phải ổn định tâm lý của cậu bé, điều quan trọng nhất là làm cho cậu bé vui vẻ trước."
Hàn Diệc Thủ chớp chớp mắt, không ngờ người đàn ông này lại có chỉ số thông minh như vậy, mới đó đã có thể nghĩ ra câu nói:
Tiểu Nhan chợt nhận ra rồi nói: "Hóa ra là như vậy, đã làm anh chê cười rồi, Hàn Diệc Thù là con trai của người bạn thân nhất của tôi. Vì bạn thân của tôi đang chuẩn bị sinh đứa con thứ hai nên có đôi khi thắng nhóc này lại tìm đến tôi khi buồn chán. Cháu không có nói linh tinh gì đúng không?"
Hàn Diệc Thù chớp mắt: "Không phải dì Tiểu Nhan, cháu là đang nói chuyện với ông chú này về sự việc của đi cùng với cầu của cháu, cậu của cháu rất A."
Lời của Hàn Diệc Thù còn chưa nói xong đã bị Tiểu Nhan che miệng lại không cho nói tiếp, cô cười ngượng ngùng với Lý Tư Hàn: "Tôi đưa cháu nó vào trước, anh cứ làm trước."Sau đó, cô nửa kéo nửa ôm Hàn Diệc Thù vào trong phòng bếp. “Không được ăn nói bậy bạ!” Sau khi bước vào Tiểu Nhan bắt đầu giáo dục Hàn Diệc Thù.
Hàn Diệc Thù tức giận đến mức khoanh tay nhìn cô và giận dữ nói: "Dì Tiểu Nhan, dì thích chú ấy à? Dì chính là muốn chấp nhận chú ấy? Tại sao dì lại không cho cháu nói về sự việc của dì cùng với cậu của cháu với chú ấy?" "Đương nhiên là không thích." Tiểu Nhan sững người trước khi trả lời câu hỏi của Hàn Diệc Thủ, sau đó lại nói tiếp: "Nhưng bây giờ chú ấy là đối tượng hẹn hò của dì. Nếu nói như vậy với chú ấy sẽ khiến người ta khó xử lắm. Hơn nữa, dì và cậu của cháu đời này không thể đến với nhau được, và cả dì cũng sẽ không thể trở thành mợ của cháu, cho nên cháu... đừng bao giờ nói đến cậu của cháu trước mặt dì nữa."
Đời này không thể đến được với nhau? "Tại sao lại như vậy, dì Tiểu Nhan." "Không có lý do gì cả, con nít đừng có hỏi nhiều tại sao đến như vậy. Tóm lại, cháu không được phép nhắc lại chuyện đó, và càng không được phép nói chuyện của dì trước mặt cậu của cháu. Nếu... nếu cháu dám nhắc đến chuyện đó một lần nữa, dì Tiểu Nhan sẽ không bao giờ quan tâm đến cháu nữa."
Hàn Diệc Thù lại như không hoảng sợ: "Hừ." “Cháu có nghe hay không hả?" "Hửm? Mau hứa với dì Tiểu Nhan, nếu cháu khôngđồng ý, dì sẽ gọi cho mẹ của cháu ngay lập tức và mẹ cháu sẽ cho tài xế đến đón cháu về nhà."
Hàn Diệc Thù lúc này mới miễn cưỡng gật đầu. "Cháu đã biết rồi, dì Tiểu Nhan, cháu không nói là được ạ.
Nhưng khi vừa quay lại, Hàn Diệc Thù đã gửi một tin nhắn Facebook cho Hàn Thanh.
Hàn Thanh đột nhiên cảm thấy điện thoại rung lên khi đang làm việc, lấy ra xem, là tin nhắn Facebook do Hàn Diệc Thù gửi tới, vì vậy không đắn đo mà bấm vào.
Hàn Thanh xem xong nội dung, chân mày khẽ nhăn. “Cậu là người xấu xa, từ nay cháu sẽ không thèm quan tâm đến cậu nữa, cậu là một người không có lương tâm, xấu xa! Còn tệ hơn cả ba cháu nữa!”
Hàn Thanh đang cầm điện thoại có chút không hiểu, anh đã làm gì mà lại để Hàn Diệc Thù cảm thấy anh còn xấu xa hơn Dạ Mạc Thâm? Còn cặn bã?
Rõ ràng người cặn bã nhất là Dạ Mạc Thâm. Vì vậy, anh trả lời lại một cách chậm rãi bằng một dấu chấm hỏi.
Hàn Diệc Thù đợi rất lâu mới đợi được câu trả lời của Hàn Thanh, trong lòng mắng anh ta cả trăm câu, lại càng tức giận khi thấy anh ta trả lời bằng một dấu chấm hỏi.
Nhưng ở bên này, Hàn Thanh nhanh chóng suy nghĩ lại.Hàn Diệc Thù sẽ không giận hay ghét anh một cách vô cớ. Nếu có điều này xảy ra, rất có thể là liên quan đến một người phụ nữ.
Hiện tại
Hàn Thanh đau đầu, môi mỏng hơi mím lại, muốn dùng điện thoại di động nhắn tin, nhưng lại không biết nên nhắn cái gì.
Trong khoảng thời gian gần đây cô cũng không có lui tới nữa, kể từ khi anh đến tìm cô vào ngày hôm đó, thái độ của cô đã nói rõ rằng cô không muốn tiếp xúc với anh nữa.
Tuy nhiên, anh không phải là loại người thích miễn cưỡng người khác.
Nếu cô đã nghĩ theo cách này, thì anh cứ để cho cô nghĩ như vậy.
Không khó để tự làm mình khó xử. “Cậu ơi, cậu có thích dì Tiểu Nhan không?”
Khi đang nghĩ về cô, thì Hàn Diệc Thù đã gửi một tin nhắn khác tới.
Câu hỏi này là muốn trực tiếp hỏi Hàn Thanh, nhưng anh ta lại không trả lời câu hỏi của Hàn Diệc Thủ, chậm rãi gõ chữ bằng đầu ngón tay. “Có chuyện gì à?” “Cậu phải trả lời câu hỏi của cháu trước, nếu không cháu sẽ không nói với cậu đã có chuyện gì.” “Cậu là người tồi tệ, nếu cậu không trả lời, dì Tiểu Nhan sẽ bỏ trốn theo người khác!”