*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
“Nhan Nhan à, đây là Tiểu Lý. Tiểu Lý, đây là Nhan Nhan. Hai đứa làm quen với nhau đi.”
Nhìn thấy Chu Tiểu Nhan, ánh mắt của người đàn ông khẽ động, sau đó anh chủ động đưa tay về phía cô: “Xin chào, tôi là Lý Tư Hàn" *Chu Tiểu Nhan
Hai người chào hỏi nhau rồi sau đó bắt tay. Lúc Tiểu Nhan đưa tay về, đối phương cũng từ từ đưa tay về, khá lễ độ: “Nhan Nhan nếu cháu có gì cần giúp đỡ, cháu có thể để Tiểu Lý giúp, dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, cậu ấy cũng không phải đi làm.
Nói xong, dì Trương nhìn La Tuệ Mỹ, nháy mắt nói: “Tuệ Mỹ à, tôi với cô ra phố mua sắm đi?”
La Tuệ Mỹ đương nhiên biết đây là có ý gì, đi mua sắm là giả thôi, thật ra là kiếm cớ để hai đứa trẻ tìm hiểu. Bà lo lắng nhìn con gái, Tiểu Nhan gật gật đầu với bà, lúc này bà mới yên tâm rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, Tiểu Nhạn chủ động nói:“Trong cửa hàng không phiền anh giúp gì đâu, anh cứ ngồi đi, để tôi mời anh ăn gì nhé.
Lý Tư Hàn mỉm cười: “Không sao, dì Trương đã nói với tôi rồi, công việc kinh doanh ở cửa hàng của cô cũng tốt. Chỉ cần muốn tôi giúp gì, thì cô cứ nói cho tôi biết. Dù không biết nhiều về việc này lắm nhưng tôi có thể học hỏi chút ít.
Thái độ nói chuyện khiêm tốn, cũng không kiêu ngạo. Đối phương mang lại cho Tiểu Nhan cảm giác dù không chán ghét nhưng cũng không khiến cô có cảm tình.
Có cảm tình là không thể vì trong lòng cô đã có người khác. Tiêu Túc đối tốt với cô như vậy, cô cũng rất khó đối với anh ta phát sinh tình cảm. Chỉ là một buổi xem mắt, có thể sẽ đi đến đâu chứ?
Tiểu Nhan cảm thấy mình có chút tức giận trong ngày xem mắt, chẳng qua... cô cảm thấy bản thân chưa quên được Hàn Thanh.
Có muốn chứng minh mình với Hàn Thanh là không thể. Ở bên cạnh người khác, cô cũng có thể hạnh phúc. Trong tiệm bỗng dưng có một người đàn ông lạ mặt xuất hiện, mấy nhân viên liếc nhau, nhịn không được không khỏi xì xào.
Lý Tư Hàn nói chuyện với Tiểu Nhan rất khéo léo, biết tiến biết lui. Nói chuyện cũng biết điểm dừng, sẽ không hỏi những câu làm người ta không thoải mái. Hơn nữa tốc độ học hỏi cũng rất nhanh, anh ta giúp Tiểu Nhan rất nhiều.Đợi đến lúc ăn cơm, Lý Tư Hàn khẽ cười nói: “Hôm nay học được rất nhiều, coi như được mở mang tầm mắt, ngày mai tôi lại đến giúp cô? Ngày kia tôi mới đi làm, ở nhà cũng không có việc gì.”
Tiểu Nhan nghĩ ngợi, cuối cùng cũng gật đầu: “Được” “Rất mong ngày mai gặp lại, cô Chu, tôi đi trước đây. “Vâng, chào anh”
Sau khi mọi người ra về, La Tuệ Mỹ lặng lẽ đứng dậy, ôm cổ con gái mình: “Thế nào? Có chỗ nào không khỏe? Nếu con không thích, thì mẹ từ chối thay con, không có vấn đề gì." “Con đã đồng ý với anh ta ngày mai qua đây giúp.”
Nghe vậy, La Tuệ Mỹ sửng sốt một chút: “Con vừa ý à?” “Không có “Vậy tại sao.. “Tính cách của anh ta rất tốt, con lại đang độc thân, nên đi đâu cũng muốn xem mắt, dù sao cũng không ai muốn.”
La Tuệ Mỹ.... “Nói luyên thuyên cái gì? Tại sao có thể nói không ai muốn cô chứ? Nhan Nhan con nói thật cho mẹ, con dỗi buổi xem mắt hôm nay à? Là cố ý?”
Dỗi là thật, nhưng Tiểu Nhan không muốn thừanhận, cắn chặt răng: “Không đầu, con chính là nghe dì Trương nói thì cảm thấy bà ấy nói có lý, con người ta trên đời cưỡng cầu như vậy làm gì? Làm bản thân mỗi ngày hạnh phúc còn không bằng sống bình an và vui vẻ.” “Con nghĩ như vậy thì tốt.”
Ngày hôm sau, Lý Tư Hàn lại tới, còn giúp Tiểu Nhan rất nhiều việc, trước khi đi anh ta còn xin Zalo của Tiểu Nhan. Anh ta rất thông minh, hai ngày này không đề cập tới chuyện tình cảm với Tiểu Nhan, cũng không tò mò hỏi chuyện. Nếu ở cạnh cũng không khiến người ta thấy xấu hổ. Tuy rằng không thể nói đến mức độ hòa hợp của hai người, nhưng mỗi lời nói, cử chi của anh ta đều đúng mực.
Tiểu Nhan thấy hơi kỳ lạ, đàn ông như này, tại sao lại độc thân?
Không nói đến việc anh ta có nhà và công việc ổn định, chỉ dựa vào việc anh là người có tính cách biết trước biết sau, hắn phải có nhiều cô gái yêu mến.
Nhưng cô hiện tại cũng không quen, hơn nữa cô cũng không xác định cùng đối phương tiếp tục, cho nên tự nhiên sẽ không hỏi đối phương những câu riêng tư này.
Ngày thứ bà, Lý Tư Hàn sau khi tan làm lại tới nữa. Anh đối xử với ba mẹ của Tiểu Nhan cũng tốt. Còn thay ba Chu bán vài thứ bên ngoài. Cho nên ba Chu rất vừa ý anh ta, ngay cả La Tuệ Mỹ cũng cảm thấy Lý Tư Hàn không tồi.
Thật sự không có gì khiến người ta bắt bẻ.Dì Trương chờ cả nhà Tiểu Nhan về rồi nói thẳng: “Nhan Nhan, dì nghe nói gần đây cháu và Tiểu Lý ở cùng nhau rất tốt, có phải không?”
Tiểu Nhan không biết trả lời như thế nào, có chút khó xử, nghe thấy Lạc Tuệ Mỹ ngồi bên cạnh nói: “Mới quen nhau có vài ngày, hợp hay không thì về sau mới biết được.”
Hàm ý muốn hỏi tại sao cô lại vội vàng như vậy.
Da mặt của dì Trương rất dày, cười tủm tỉm nói: “Nói như vậy thì ngay từ đầu cũng không tồi đúng không, chỉ cần có thể xử lý được, về sau cũng không có gì to tát..." “Haiz, ai biết được, việc sau này ai có thể nói chính xác. Dì Trương đừng trách tôi nói tục, rất nhiều thanh niên ở thành phố che giấu tính cách, cuối cùng mới biết đối phương là người như nào. Là bậc cha mẹ, chúng ta vẫn nên cẩn thận.” “Nên thế, nên thế, nhưng anh chị yên tâm. Nếu
Tiểu Lý không đáng tin thì sao tôi lại giới thiệu? Dù sao Nhan Nhân cũng xinh đẹp như vậy, lại có năng lực? Nếu tôi làm mai bình thường đều chọn những thanh niên ưu tú. “Thật không?”
La Tuệ Mỹ cười cười. "Nhưng tôi nghe nói dì trước đẩy giúp một cô gái hàng xóm nào đó kết hôn với một anh chàng, về sau cô ấy phải chịu bạo lực gia đình?”
Nghe vậy, vẻ mặt của dì Trương thay đổi, bà giải