Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1101: Bọt biển




Mặt cô ấy dán sát vào bộ ngực của anh ta, nghe được âm thanh của trái tim anh ta mạnh mẽ đập thình thịch.

Tiểu Nhan giống như ý thức được có chỗ nào không đúng.

Bản thân cô ấy hắn là rất kháng cự cơ thể của anh ta, không phải là bởi vì chán ghét anh ta, mà là bởi vì không muốn nhận được sự quan tâm của anh ta, thế nhưng mà từ sau khi được anh ta ôm vào trong ngực, Tiểu Nhân vân luôn chim đảm trọng cảm giác đó

Bởi vì khi được anh ta ôm ấp... Thật sự là rất ấm

ap.

Có rất nhiều đêm khi tỉnh mông, cô ấy thường mơ tới cái loại cảm giác đó, trước kia chỉ có thể là am mơ, nhưng bây giờ lại biến thành sự thực. Đảng tiếc, chân thực đến mức như ảo giác. Đối với Tiểu Nhân mà nói, những cảm giác này giống như là bọt biển, chỉ cần chạm nhẹ một cái thì sẽ tan nát.

Nhưng mặc dù biết là như thế, nhưng mà cô ấy vẫn luôn tưởng tượng sẽ lao vào chỗ chết, cố gắng quên mình dũng cảm mà tiến tới.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, Tiểu Nhan ngoại trừ bị thương ở trên mặt, thì còn có ở trên đùi, ngay khi kéo ống quần lên, đầu gối ở chỗ gần bắp chân bị ứ đọng máu một mảng lớn, bác sĩ kiểm tra phía trên rồi nhẹ nhàng nhấn một cái, Tiểu Nhan đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, hít sâu một hơi.

Nhìn thấy cô ấy phản ứng như vậy, bác sĩ liền đề nghị: "Nếu như có thể được, thì tốt nhất là cô vẫn nên đi chụp xquang xem có phải bị rạn nứt xương hay không "

Chụp phim ư? Làm cái đó thực sự là rất phiên

phức?

"Không cần phải như vậy đâu, tôi

"Cần phải chụp xương ở chỗ nào vậy?"

Hàn Thanh đánh gãy lời cô ấy định nói, hỏi thăm rõ ràng địa chỉ rồi bế cô ấy lên mang vào phòng chụp. Phim chụp X quang có rất nhanh, bác sĩ nhìn

qua tấm phim chụp rồi quay lại nói với Tiểu Nhan

"Ảnh chụp này thì thấy xương cốt không có việc gì, nhưng trong thời gian này thì nên hạn chế di bỏ nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, tôi sẽ kê cho cô chút thuốc để dùng ở trên mặt làm giảm sưng, trên đùi thì sẽ cho cô loại khác."

"Cảm ơn bác sĩ.

Sau khi kê đơn thuốc xong, Tiểu Nhan ngồi một mình ở trên ghế dài chờ đợi Hàn Thanh đi lấy thuốc, cô ấy ngày ngốc ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng nghĩ đến việc xảy ra hôm nay. Nghĩ qua nghĩ lại, thì lại vô cùng bối rối, cũng không biết là tại sao.

Chỉ là trong mơ hồ một nhớ lại chuyện kia cũng vô cùng kinh sợ, Tiểu Nhan hơi xoay đầu, muốn đưa tay ôm lấy gương mặt của mình một chút, kết quả không cẩn thận đụng phải cho bị sưng lên, đầu làm cho cô giật mình.

Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải

Vừa vặn lúc này Hàn Thanh lấy thuốc trở về, ngôi xuống bên người cô ấy.

Anh ta không nói gì, chỉ mang thuốc đến trước mặt cô ấy, sau đó cầm một lọ thuốc mở ra, sau đó bởi một ít ra ngón tay rồi đưa tới gần mặt của cô ấy

Tiểu Nhan trấn lùi về phía sau, ảnh mát không tin tưởng nhìn vào anh ta.

"Thoa thuốc đi." Hàn Thành giải thích một câu động tác mạnh mẽ hương về phía mặt của cô ấy mặc dù anh ta mạnh mẽ như thế nhưng mà khi chạm vào trên mặt có ấy lúc này lại bằng nhiên giảm bớt rất nhiều trong bàn tay dinh thuộc mau xanh lục mát lạnh, nhẹ nhàng lướt qua trên da cô ấy.

Cô ấy ngơ ngác để mặc Hàn Thanh thay cô ấy bội thuốc, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta.

Chờ anh ta bôi thuốc xong, đóng nắp lại, rồi ở bên cạnh dặn dò: "Một ngày phải dùng hai lần, sáng một lần tối một lần, nếu như thực sự cảm thấy đau, thì cứ dùng nhiều lên một chút. Lúc rửa mặt thì nhẹ nhàng thôi, không lại làm cho vết thương nặng hơn."

Tiểu Nhan gật đầu.

"Vết thương ở chỗ chân." Hàn Thanh lại lấy ra một lọ thuốc khác, ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, định cởi giày cô ấy ra.

"Không cần đâu." Tiểu Nhan nhanh chóng ngăn cản anh ta "Em tự mình làm được mà."

Tay của cô ấy cũng không phải vô dụng, hoàn toàn có thể tự mình dùng tay để xoa thuốc lên đầu goi

Hàn Thanh bình thường mặc dù nhìn thì rất trầm tĩnh, cũng rất lạnh nhạt, đối với chuyện gì cũng không để tâm, nhưng mà đối với chuyện anh là muốn làm thì lại rất kiên trì, ví dụ như lúc này, chuyện muộn được bồi thuộc cho cô ấy.

Mặc kệ Tiểu Nhạn một mực không đồng ý, nhưng mà anh ta văn kéo ông quân của Tiểu Nhan cao lên, nhìn vào cái chân trắng nõn bị ứ đọng một mảng lớn máu đông của cô ấy, đáy mắt bỗng nhiên nổi lên sự lạnh lẽo.

Nhưng rất nhanh liền biến mất, anh ta cầm thuốc bôi trên da cô ấy, thực sự là rất đau, cả người Tiểu Nhan như run lên nhẹ nhẹ, tự động năm chặt vào vật áo của mình.

Hàn Thanh ngước mắt nhìn vào mắt cô ấy.

"Rất đau sao?"

Tiểu Nhan nhanh chóng lắc đầu: "Không sao, không đau đầu. Hàn Thanh hơi mấp máy môi mỏng, nhìn vào ánh

mặt của cô ấy có chút bất đắc dĩ.

Rõ ràng khi chạm vào thì đau đến mức kêu lên, vậy mà vẫn còn cứng đầu nói không bị làm sao, cũng may là anh ta đuổi theo sau, nếu như anh ta không có đuổi theo, vậy những đau đớn này có phải cô ấy là muốn một minh chịu đựng sao

"Rất nhanh thì sẽ xong thời, cô cứ chịu đựng một chút

Dứt lời, động tác trên tay Hàn Thành không từ từ chậm rãi nửa, mà lại rất nhanh chóng, không muốn cho Tiểu Nhân phải tiếp tục chịu khổ

Đông tác lúc hội thuộc của anh ta rất nhu hòa anh mat cham chủ, tạo cho người ta một loại cảm giác là anh ta đang vì người phụ nữ mình yêu thương mà bôi thuốc.

Người phụ nữ yêu thương sao...

Khi năm chữ này vừa hiện ra trong đầu của Tiểu Nhan liền nhanh chóng bị chính cô ấy phủ nhận, cái này sao có thể?

Tiểu Nhan khẽ cắn chặt môi dưới của mình, nhịn không kiềm chế được hỏi anh một câu.

"Tại sao anh lại muốn mang em tới bệnh viện?"

Cô ấy thật ra muốn hỏi anh ta vì cái gì mà đột nhiên đối xử với cô ấy tốt như vậy, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì thấy hỏi thẳng như vậy cũng không tốt, dù sao đối với người khác mà nói thì nói những chuyện này ra căn bản cũng không được tốt lắm đâu?

Cho nên sau đó liền hỏi thành đối phương tại sao muốn mang mình đến bệnh viện.

Cô ấy nghĩ Hàn Thanh có thể hiểu được lời cô "Bị thương thành như thế này, không đến bệnh viện, còn muốn đi đâu sao?"

Nhưng mà, Hàn Thanh lại để cho cô ấy thất vọng, anh ta giống như là nghe không hiểu ý của cô ấy, trá lời cũng không phải là câu mà có ấy mong muốn.

không đúng. Hàn Thanh lại không phải là người ngu ngọc anh ta làm sao lại nghe không hiểu được ý từ trong lời nói của mình chứ

Nói không chừng, anh ta vẫn hiểu, nhưng mà làm bộ nghe không hiểu, chỉ coi như là có trả lời cô ấy mà thôi.

Thì ra là vậy, trả lời như vậy thì không phải thắc mắc gì nữa.

Thế nhưng mà cô ấy vẫn không cam tâm, cô ấy vẫn nghĩ là nên hỏi lại một chút, cô ấy không kiềm chế được nhìn anh ta thêm một chút.

"Vậy anh đưa em đến bệnh viện là được rồi, tại sao muốn ở lại, thay em bôi thuốc làm gì?"

Hàn Thanh: "..."

Môi mỏng của anh ta hơi mấp máy, động tác trên tay như chậm lại một chút, nếu như trước đó nói rằng anh ta nghe không hiểu rõ Tiểu Nhan muốn nói gì, nhưng bây giờ lại hỏi thêm một câu như vậy, anh ta cũng coi như đã hiểu.

Cô ấy đang hỏi anh ta, không phải là cự tuyệt cô ấy sao? Vì cái gì lại chủ động tới gần cô ấy?

Nếu như không phải hiểu sai, thi ý của cô ấy hàn là như này.

Thấy anh ta không nói lời nào, Tiểu Nhan chỉ

đoàn còn nàng này mà thôi

Đó chính là anh ta cảm thấy có đáng thương như trước đây đó là khi cô ở nước ngoài, chỉ cần cô ấy bị