*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nghe Tống An nói những lời này, Hàn Mộc Tử cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn rất nhiều.
Bang bang bang!
t nữa thì đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô hé môi định nói điều gì đó nhưng Tống An đã bị trêu chọc. "Đừng cao hứng như vậy, cứ giữ tâm lý thoải mái đi. Cháu là phụ nữ mang thai, đừng để cảm xúc giao động như vậy, nên học cách kiềm chế bản thân."
"Xin lỗi." Hàn Mộc Tử cười xin lỗi, vươn tay che môi, ổn định cảm xúc rồi mới nội tiếp Châu sẽ kiểm soát cảm xúc của mình. Khi tuyết ngừng rơi thì cháu sẽ nhanh chóng trở về ngay lập tức.
"Đừng gấp gấp, trước tiên phải giữ an toàn.”
Tuyết ngừng rơi sau hai ngày, đường cao tốc bị tắc và đi về sẽ chậm hơn, Hàn Mọc Tử ngượng ngùng không dám thức giục, liên ở một thành phố lần cân bồn ngày rồi mới về
Việc đầu tiên để trở về thành phố là đến bệnh viên.
“Cháu nóng lòng quá." Tống An nhíu mày.
"Dì à, không phải cháu đã trở về an toàn sao? Hơn nữa chúng cháu đã ngây ngốc ở đó rất lâu rồi. Mấy ngày nay dì vất vả rồi, hãy để cháu ở đây chăm sóc anh anh ấy, dì về nghỉ ngơi đi."
Tổng An suy nghĩ một hồi, gật đầu rồi đưa ông
cu vê.
Sau khi mọi người rời đi, phòng bệnh chỉ còn Hàn Mộc Tử đi cùng Da Mạc Thâm, cô nằm tay anh ấy.
"Em đã chạy thật xa để cầu bình an cho anh rồi, nếu anh có thể nghe thấy những gì em nói thì anh phải thức dậy sớm hơn, anh không thể ngủ mãi được."
Cô khẽ thì thầm với Da Mạc Thâm, cô không biết anh có nghe thấy không, nhưng bây giờ xung quanh không có ai, cô chỉ muốn nói với Da Mạc Thậm những lời này
"Em và con đều cần anh, vì vậy anh phải mau chồng thức dậy nhé, chúng ta đừng quan tâm những chuyện trước kia nữa."
sauc Hàn Mặc Tử nói rất nhiều với Dạ Mạc Thầm, cuối cùng ngủ gục trên cánh tay của anh, ban đêm khi Tiểu Nhận khi đi qua nhìn thấy cảnh này thì trong lòng đột nhiên vừa tức giận vừa đau long,
Rõ ràng là người đang mang thai vay ma nam sấp ngủ cũng không sợ bị cảm.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Túc mím môi sau đó nói: "Hãy đánh thức mợ đi, ngủ thế này không tốt
đầu
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Tiểu Nhan gật đầu và đi
về phía trước để đánh thức Hàn Mặc Tử.
Sau khi Hàn Mộc Tử tỉnh lại thì cô vô thức đưa tay dụi dụi mắt: “Tiểu Nhan, cô đến rồi à?”
Cũng không biết bây giờ là mấy giờ? Hàn Mộc Tử muốn xem đồng hồ, nhưng Tiểu Nhan đã đỡ cô dậy: "Sao cô không biết chăm sóc bản thân một chút nào thế? Cô ngủ quên ở đây?”
Khi cô đứng dậy, chân của Hàn Mộc Tử đã tế rẫn nên cô chỉ có thể ngôi trở lại.
"Sao vậy?"
Hàn Mộc Tử vẻ mặt xấu hổ. "Có lẽ là ngôi cùng một tư thế quá lâu nên chân có chút tế dại” Nói xong tự mình vươn tay xoa đùi, Tiểu Nhan chỉ có thể vừa đỡ vừa quở trách.
Chờ đến khi kết thúc thì Tiêu Túc nói: "Cho này cứ giao cho toi canh giữ đi
Hàn Mọc Tử nhíu mày nói. Nhưng mà ngày hôm qua anh đã lai xe cả ngày rồi, anh đã nghỉ ngợi tốt sao?"
"Mẹ đừng lo lăng, hôm nay tôi đã về ngủ bù hiện tại tôi rất sung sức Hơn nữa, hiện tại tình trạng của câu Da đã rất on dinh, tôi sẽ tìm thời gian để nghỉ ngơi sau khi canh đêm.
Ngày hôm sau, Hàn Mộc Tử cùng Dạ Mạc Thâm bên cạnh nói rất nhiều, cuối cùng không nhịn được lại ngủ thiếp đi.
Sau đó Hàn Mộc Tử có một giấc mơ, trong giấc mơ, Dạ Mạc Thâm tỉnh dậy nhưng mà anh đã quên hết mọi chuyện. Sau đó anh không nhận ra Đậu nhỏ, thậm chí không thừa nhận đứa trẻ trong bụng Hàn Mộc Tử là của anh, sau đó anh lạnh lùng nói với cô đừng tưởng rằng cô bịa ra những lời nói dối này có thể lừa dối anh, sao anh có thể bị một người phụ nữ như cô hấp dẫn?
Sau đó anh tàn nhân mà đẩy Hàn Mặc Tử ra, Hàn Mặc Tử nhất thời không vững mà lặn xuống cầu thang.
Hàn Mặc Tử hoảng sợ trực tiếp tỉnh lại, trong lòng giật mình đổ mồ hôi lạnh, việc đầu tiên khi tỉnh lại chính là đưa tay sở bụng. không đau bụng cũng không có chuyện gì xảy
ra, cho nên Hàn Mặc Tử từ từ bình tĩnh lại.
Nhưng Da Mạc Thâm van bình yên nam trên giường bệnh, nước da của anh có vẻ tốt hơn ngày hôm qua một chút,
Đó chỉ là một giấc mơ, đúng là sơ chuyện gì đau không.
Hàn Mặc Tử đưa tay vuốt mộ hội min trên tràn nhip tim vàn đạp lau chỉ có thể hít thở sau để bình tĩnh lại cảm xúc.