*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong xe có một khoảng im lặng kéo dài. Lâm Hứa Chính có vẻ muón đối đầu với Hàn Thanh đến cùng, cố ý nói rất nặng, tựa như muốn ép buộc Hàn Thanh.
Một lúc lâu sau, Hàn Thanh lấy di động ra bắt đầu muốn gọi điện thoại.
Lâm Hứa Chính nheo mắt lại: “Cậu làm sao
vậy?"
“Gọi lái xe cho cậu.
Lâm Hứa Chính giật mình, bật cười: “Đến mức
đó sao? Tôi chỉ giỡn thôi, sao cậu trông giống như bị giẫm phải chân đau thế?" Hàn Thanh mặc kệ anh ta, điện thoại đã hiện lên cuộc gọi, Lâm Hứa Chính có chút bất đắc dĩ khi nhìn thấy điều này, anh ta vươn tay đè giao
diện màn hình.
"Không làm rộn nữa được chưa? Đầu tôi hơi đau, cậu mau lái sẽ đưa tôi trở về đi.”
Hàn Thanh quay đầu nhìn anh ta, đôi mắt đen lấy trong veo.
“Nhớ rằng ân tình của cậu vẫn còn nợ tôi còn chưa trả lại. Lần sau tôi sẽ tìm cơ hội để cho cậu trả lại.” Lâm Hứa Chính nói xong thì thu tay lại dựa vào trên ghế ngồi nhắm mắt lại, trông rất mệt mỏi.
Hàn Thanh nhìn thấy bạn mình thực sự khó chịu như vậy nên cũng không tính toán nữa, cất điện thoại rồi lái xe đi.
Khi hoàng hôn buông xuống thì sắc trời dần dần tối, đã đến giờ cơm tối nên trong tiệm mì càng đông khách.
Tiểu Nhan hoàn toàn không nghĩ đến ngày đầu tiên kinh doanh đã đông khách như vậy, sau một ngày bận rộn thì cô còn không có ăn nổi một miếng cơm, hai nhân viên giúp việc cũng rất bận rộn.
Ngay cả La Tuệ Mỹ và cha Chu cũng ở lại để giúp đỡ họ.
Hàn Mộc Tử là phụ nữ có thai nên ai cũng không dám nhờ cô làm gì, bản thân cô cũng không dám làm thêm phiền. Nhưng mà cô không tự mình làm không có nghĩa là không thể nhờ người khác làm.
Cô đẩy Dạ Mạc Thâm về phía trước.
“Trong tiệm có vẻ rất bận, hay là... anh đi phụ bưng đồ ăn đi?"
Dạ Mạc Thâm bị đẩy một chút, khóe miệng giật giật: "Phục vụ đồ ăn?”
Anh dường như có chút không thể tin vào những gì mình nghe được bên tai, mặc dù Mộc Tử đã nói rõ ràng là để anh đi giúp, nhưng mà để anh bưng đồ ăn.
Mạc Thâm nghiêm túc nhìn Hàn Mộc Tử, trong mắt hiện lên một tia nghi vấn.
Đáng tiếc là Hàn Mộc Tử lại không hiểu ảnh mắt đó, khi ánh mắt hai người gặp nhau thì Hàn Mộc Tử vô tội chớp mắt: “Đi đi.”
Môi Hàn Mạc Thâm giật giật, cha Chu ở bên cạnh nhìn thấy thế thì vội vàng cười nói: “Ha ha ha ha, phu nhân tổng giám đốc nói đùa rồi. Sự hiện diện của tổng giám đốc Dạ và cô đã khiến tiệm mì trở nên rực rỡ hơn rồi, nếu mà hai người lại...
Ông ấy thậm chí không thể nghĩ về điều đó được, làm thế nào tổng giám đốc Dạ lại có thể đi phục vụ đồ ăn?
Anh là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Dạ đó!
Có lẽ là anh chưa bao giờ làm điều này trong cuộc đời của anh?
Hàn Mộc Tử thấy Dạ Mạc Thâm không nhúc nhích rồi lại nghe xong lời của cha Chu nên cô cũng đã hiểu được, gật đầu: "Được rồi, vậy em tự mình đi.”
Hàn Mộc Tử nói xong liền muốn đứng dậy. Dạ Mạc Thâm thấy cô đứng dậy thì lập tức cau mày nằm lấy tay cô.
Bây giờ cô đã mang thai được gần bốn tháng, bụng cũng đã lớn lên thấy rõ rồi nhưng mà quần áo mùa đông của cô rất dày, cộng với dáng người mảnh mai của Hàn Mộc Tử nên không thể nhìn rõ được.
Nhưng mà điều này không thể che giấu sự thật rằng cô đang mang thai và thai nhi không ổn định nên Dạ Mạc Thầm rất lo lắng cho cô.
Thấy cô định đứng dậy để giúp đỡ thì Dạ Mạc Thâm siết cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống lần nữa rồi tự mình đứng dậy.
“Ở đây đi.”
Hàn Mộc Tử bất mãn nhìn anh.
Đôi mắt đen như mực của Dạ Mạc Thâm lộ ra vẻ bất đắc dĩ sâu thẳm, giọng nói nhẹ đi một chút: “Cứ để anh đi.”
“Hả?"
“Anh sẽ đi bưng đồ ăn, như vậy được rồi chứ?"
Cha Chu nghe xong liền há hốc mồm kinh ngạc, độ tròn của miệng gần như có thể nhét vừa một quả trứng.
"Ừm.” Hàn Mộc Tử hài lòng gật đầu nói nhỏ: “Vậy anh vất vả rồi, chúng ta giúp đỡ một chút liền về nhà.
"Được, đợi anh ở đây.”
Dạ Mạc Thâm quay người lại và đi vào trong.
Anh vừa đi thì cha Chu cũng vội vàng đứng dậy, tỏ vẻ muốn giữ anh lại nhưng mà anh lại bị Hàn Mộc Tử ngăn lại.
"Chú Chu, chú cứ để anh ấy đi đi. Tiệm bận rộn như vậy, bây giờ giúp đỡ một chút cũng không sao đâu.”
Cha Chu vẻ mặt lo lắng: "Sao tôi có thể để tổng giám đốc làm chuyện này được? Không được, phu nhân tổng giám đốc, hay để...
“Chú Chu!” Hàn Mộc Tử ngăn lại: “Bọn con là bạn của Tiểu Nhan nên khi cô ấy mở cửa tiệm chúng con giúp đỡ cô ấy là chuyện bình thường. Hơn nữa đây cũng không phải là ở công ty, chú Chu cũng không nên gò bó như vậy, nếu không... con cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.”
Hàn Mộc Tử đã nói như vậy rồi thì cha Chu cũng không nói được gì, đành phải gật đầu.
Dạ Mạc Thâm đi vào phòng bếp, Tiêu Túc đang giúp rửa bát thì thấy Dạ Mạc Thâm đi vào, cậu ta có chút kinh ngạc: "Cậu Dạ? Sao anh lại vào đây? Bên ngoài xảy ra chuyện gì à?”
Tiểu Nhan ngẩng đầu lên nhìn anh khi cô ấy nghe thấy giọng nói của Tiêu Túc.
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, đôi môi mỏng của anh mím chặt giống như đang gặp khó khăn gì đó, chỉ chốc lát sau đôi môi mím chặt ấy mở ra phun ra một vài chữ.
“Tôi có thể làm gì cho mọi người?" Mọi người nghe xong thì sắc mặt hơi đổi.
Tiểu Nhan phản ứng trước, lắc đầu: “Không cần đầu, chúng tôi ở đây cũng sắp bận rộn xong rồi, anh cứ ở cùng Mộc Tử bên ngoài là được rồi."
Tuy nhiên, Dạ Mạc Thâm vẫn đứng yên tại chỗ, anh biết rằng tiệm mì đang rất bận, nếu anh ra ngoài bây giờ, Mộc Tử có thể sẽ tự mình đi giúp.
Thấy anh vẫn đứng yên tại chỗ, Tiểu Nhan cảm thấy rất lúng túng, cũng không biết nói gì còn Tiêu Túc thì liếc nhìn Tiểu Nhan rồi tiếp tục cúi đầu rửa bát.
Thực ra đây là lần đầu tiên cậu ta rửa bát, ở với Dạ Mạc Thâm lâu năm thì anh có vẻ như không gì không làm được, nhưng mà chuyện bếp núc thì thật tệ.
Nhưng khả năng học tập của cậu ta cũng khá mạnh, dù không thể làm tốt nhất nhưng mà cũng không tệ.
Nếu bát không được làm sạch trong lần rửa đầu tiên thì cứ cọ rửa nhiều lần là được.
Ít ra thì cậu ta cũng đã chia sẻ công việc để người khác làm việc khác.
Và lúc này thì Tiêu Túc thực sự không nghĩ ra Dạ Mạc Thâm có thể giúp được gì khi đi vào đây?
Ngược lại thì cậu ta cảm thấy bởi vì khí thế trên người cậu Dạ, nếu tiếp tục đứng ở đây thì có lẽ những người khác ở đây sẽ không thể tiếp tục hoạt động tốt.
Ví dụ, hai cô gái được thuê đến giúp đỡ đã cầu cứu.
Vì sự xuất hiện của Dạ Mạc Thâm nên họ cứ nhìn chằm chằm vào Dạ Mạc Thâm, thậm chí mặt họ cũng đã đỏ bừng vì xấu hổ.
Tiêu Túc:
Họ không dám để Dạ Mạc Thâm làm việc, nhưng mà La Tuệ Mỹ thì khác, bà ấy vừa nhìn thấy sự giao tiếp giữa đôi trẻ bên ngoài liền biết Dạ Mạc Thâm vào đây là do chủ ý của Mộc Tử.
Vì vậy bà ấy cũng không khách sáo, trực tiếp chào hỏi Dạ Mạc Thâm.
“Mạc Thâm, nếu cậu đã muốn giúp thì cứ bưng bát mì này đến bàn thứ ba bên ngoài.”
Bàn ba?
Dạ Mạc Thâm nhìn một lượt, gật đầu rồi cầm mầm bưng lên mặt không đổi sắc xoay người lại.
“Mẹ, làm sao mẹ có thể...
“Ồ, đừng lo lắng, nếu cậu ấy đã vào đây thì điều đó có nghĩa là cậu ta thực sự muốn giúp, nếu