*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có nhiều người trong cửa hàng như vậy, hơn nữa tôi cũng đã thuê người giúp đỡ."
Sau đó, Hàn Mộc Tử mới nhìn cách trang trí của cửa hàng, có vẻ như nó có phong cách hoàn toàn của Nhật Bản có thêm một số yếu tố cổ xưa của Việt Nam, hơn nữa còn có những chiếc đèn lồng tối được đan xen, tạo cho người ta một cảm giác đắm chìm vào một thế giới khác.
Sau khi Hàn Mộc Tử nhìn qua thì vẫn luôn có cảm giác rằng mình đã ngồi trong tiệm mì này ăn rồi, hơn nữa có thể tìm được cảm giác đó mà không cần lo lắng đồ ăn có ngon hay không.
“Trang trí của tiệm mì này...
"Cha mẹ cũng ở đây sao?" Một giọng nói bị bố vang lên.
Hàn Mộc Tử bị cắt ngang, sau đó cô nhìn sang nguồn phát ra âm thanh.
Đậu nhỏ vẫn đang cầm một cái mâm đồ ăn nhỏ trong tay, đứng yên nhìn họ một cách dễ
Định liên thương. Hàn Mộc Tử sững sờ và thấy rằng Đậu nhỏ thực sự đang mặc một bộ quần áo đi làm thay vì quần áo thường ngày.
Nhưng quần áo làm việc của cậu là loại nhỏ, trông rất tinh tế và dễ thương.
Nhìn thấy Đậu nhỏ như thế này, Hàn Mộc Tử cảm thấy lòng mình bỗng nhiên mềm nhũn rối tung lên, cô thật sự muốn hét vài lần, sau đó ôm Đậu nhỏ vào trong lòng mà xoa nắn một lúc!
Vì cậu cực kỳ dễ thương!
Nhưng hiện trường có quá nhiều người, hơn nữa đây vẫn là tiệm mì của Tiểu Nhan nên động tác như vậy thực sự không thích hợp!
Vì vậy, Hàn Mặc Tử chỉ có thể liều mạng mà kiềm chế
“Thế nào? Bộ quần áo đi làm mà tôi đặt cho Đậu nhỏ có phải nhìn rất dễ thương và có cảm giác không?” Tiểu Nhan và Hàn Mộc Tử đã biết nhau nhiều năm nên tự nhiên cô ấy có thể nhìn thấy cảm xúc trong đáy mắt Hàn Mộc Tử và sự phấn khích trên người cô khi vừa nhìn thấy Đậu nhỏ.
Lúc đầu cô ấy cũng đã rất phấn khích khi nhìn thấy Đậu đỏ như thế này, sau đó cô ấy cũng đã chụp rất nhiều ảnh và nhiều tư thế khác nhau cho Đậu nhỏ.
Mãi đến khi Đậu nhỏ không thể chịu đựng được nữa thì mới có thể dừng lại.
"Ừ!” Hàn Mộc Tử liên tục gật đầu đồng ý với suy nghĩ của Tiểu Nhan: “Rất có cảm giác!”
Đậu nhỏ đi bước nhỏ, trên tay còn cầm theo một mâm đồ ăn rồi bước ra ngoài nói: “Cha mẹ, đợi con ở đây một lát, con đi mang đồ ăn ra ngoài.
“Được rồi.” Hàn Mộc Tử vẫy vẫy tay sau nhẹ giọng nói: “Cẩn thận nhé.”
Sau đó, mọi người cứ nhìn chằm chằm vào Đậu nhỏ, sau khi nhìn thấy cậu giao đồ ăn thì ba cô gái ở bàn đó đã bị Đậu nhỏ thu hút ngay lập tức.
“Ah ah ah ah, nhóc đáng yêu quá! Em làm việc ở đây hả?"
“Quái, trên đời này còn có cậu nhóc đáng yêu thế này sa! Cậu bé làm việc ở đây à, trời ơi, thật không chịu nổi mà!”
"Cậu bé dễ thương, chúng ta chụp một bức
ảnh được không?" Đậu nhỏ lịch sự từ chối người bên kia: “Không được đâu chị gái xinh đẹp, mẹ em sẽ ghen đấy.
Chị gái: “Buồn quá, mình vậy mà lại bị một cậu bé dễ thương từ chối như vậy. Mình muốn treo ở quán mì này luôn, các cậu không được phép cản mình đâu nhé." "Không sao đâu, bọn mình sẽ không ngăn cản cậu, sau khi nhìn thấy một tên đẹp trai nhỏ nhắn đáng yêu như vậy thì cậu chết cũng không tiếc!”
"Đau lòng bạn tôi quá! Đồ bạn xấu đáng ghét, vậy mà không trân trọng bạn thân như thế này!”
Những cô gái ở bàn đó đều là lửa nữ sinh còn đang cắp sách đến trường, tràn trề sức sống và đa phần là những cô gái hay thích trêu đùa.
Nhìn từ xa, Hàn Mộc Tử nghĩ đến những ngày cô ở bên Mạnh Tuyết U khi cô còn đi học.
Hồi đó... khi chưa có chuyện gì xảy ra thì cô và Mạnh Tuyết U cũng đã từng... tốt đẹp hơn thế. Nhưng mà không ngờ, thời gian trôi qua mọi
thứ cũng đã thay đổi.
Khi Hàn Mộc Tử buồn bã một mình thì sau lưng cô vang lên một giọng nam lành lạnh.
“Thằng bé làm việc ở chỗ của cô?”
Khi mọi người nghe thấy âm thanh này thì tất cả đều quay về phía người nói theo phản xạ.
Người nói câu đó chính là Dạ Mạc Thâm, gương mặt của anh không chút biểu cảm, giọng điệu lãnh đạm đến mức khó nghe được cảm xúc. Tâm tư của người phụ trách tập đoàn nhà họ Dạ này thì ai mà dám đoán? ít nhất thì không ai có mặt ở đây ngoại trừ Hàn Mộc Tử là dám đoán. Mà Tiểu Nhan trước đây cũng đã từng làm việc trong tập đoàn nhà họ Dạ có điều là dù là chị em tốt với
Hàn Mộc Tử nhiều năm như vậy nhưng mà bóng ma tâm lý mà cậu Dạ mang đến sẽ không bao giờ biến mất.
Cho dù Dạ Mạc Thâm có dịu dàng và tình cảm như thế nào khi đối mặt với Hàn Mộc Tử thì đó cũng chỉ giới hạn với Hàn Mộc Tử mà thôi, những người ngoài cuộc như họ không thể hưởng thụ được chút nào.
Vì vậy, sau khi Dạ Mạc Thâm nói điều này thì tất cả những người có mặt ngoại trừ Hàn Mộc Tử và Tiêu Túc đều thay đổi sắc mặt.
Đặc biệt là Tiểu Nhan, gần như nói một cách bối rối.
"Không, không phải, thằng bé chỉ nghĩ nó chơi rất vui nên thằng bé chỉ đến chơi ở đây hai hoặc ba ngày sau khi khai trương mà thôi. Hơn nữa cậu Dạ đã nói đùa... làm sao tôi có thể để Đậu nhỏ làm việc ở đây được chứ? Nơi này... không phù hợp với Đậu nhỏ lắm.
Sau khi phục hồi tinh thần thì Hàn Mộc Tử nhưởng mày, bất mãn nhìn Dạ Mạc Thâm. Dạ Mạc Thâm thực ra chỉ hỏi một cách tình cờ và không có ý gì khác nhưng mà có lẽ là do khí thế lạnh lẽo trên người anh nên mới khiến người khác sợ hãi theo bản năng mà thôi. Bây giờ nhìn Tiểu Nhan hèn mọn, lo lắng và sợ hãi như thế thì người chị em Hàn Mộc Tử cô cũng cảm thấy không vui.
Dưới cái nhìn của Hàn Mộc Tử thì Dạ Mạc Thâm cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, anh chỉ có thể thở dài: “Tôi tùy tiện hỏi vậy thôi, các người đừng căng thẳng nữa.
Tất cả mọi người: "...
Hai vợ chồng nhà họ Chu nhìn nhau, nhưng họ không nói gì cả.
Hàn Mộc Tử thu dọn anh xong xuôi thì nằm lấy cánh tay của Tiểu Nhan rồi nở một nụ cười: “Không sao đâu, tôi cảm thấy ở đây rèn luyện một lúc cũng tốt, cứ để thắng bé ở đây giúp cô.”
Khóe miệng của Tiểu Nhan co giật, lúng túng nói: “Không được đây Mộc Tử, cho dù cô có đồng ý thì tôi cũng không thể đồng ý. Đậu nhỏ chơi ở đây vài ngày thôi còn phải quay về đi học về rồi, tôi cũng không dám làm trì hoãn đóa hoa tương lai của tổ quốc. Hơn nữa sử dụng lao động trẻ em là phạm pháp đó.
Mọi người đều biết điều này nên cũng ngầm
hiểu.
“Thôi, vậy cũng được, cứ để thằng bé ở cùng cô vài ngày nữa đi, rồi sau đó để thắng bé đi học trở lại cũng không vội." Hàn Mộc Tử vỗ nhẹ vào tay Tiểu Nhan ra hiệu cô ấy đừng căng thẳng hay lo lång.
Vừa rồi Tiểu Nhan quả thực là rất sợ hãi, nhưng cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Dạ Mạc
Thâm bị Hàn Mộc Tử thu thập sạch sẽ nhanh như vậy.
“Mộc Tử, cảm ơn cô.”
Tiểu Nhan ghé vào tai cô nói nhỏ, Hàn Mộc Tử muốn nói gì đó nhưng mà khỏe mắt cô chợt thoáng thấy Tiêu Túc đang đứng bên cạnh.
Cậu ta đã ở đây rất lâu rồi nhưng lại không nói một lời với Tiểu Nhan, có điều ánh mắt của cậu ta lúc này đang dán chặt vào người của Tiểu Nhan.
Nếu cô không làm điều gì đó thì có vẻ quá tuyệt tình nhỉ? Nói cho cùng thì Tiêu Túc cũng đã giúp đỡ cô và Dạ Mạc Thâm rất nhiều trong những năm qua.
Nghĩ đến đây thì Hàn Mộc Tử nói:"Đừng khách sáo với tôi nữa. Quà của tôi và Mạc Thâm để trên bàn, tôi định đi nhìn xung quanh một chút, có chỗ ngồi trên tầng hai không?”
Nói xong, Hàn Mộc Tử liền đi tới kéo tay áo Dạ Mạc Thâm: "Lên lầu hai xem đi.”
Dạ Mạc Thâm tự nhiên đáp lại cô: "Được."
Vì vậy, Dạ Mạc Thâm và Hàn Mộc Tử đi lên tầng hai, đôi mắt của vợ chồng nhà họ Chu cũng chưa bao giờ rời khỏi họ, cho đến khi...
“Tiêu Túc? Anh cũng ở đây sao?” Thực ra, Tiểu Nhan đã để ý đến cậu ta từ lâu rồi, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Túc thì Tiểu Nhan tự nhiên sẽ nhớ tới lần gặp mặt trước. Những lời cô ấy nói lúc đó