*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cô Chu, bà La, hai người đến rồi à? Đi đường có lạnh không?"
La Tuệ Mỹ nhìn thấy vẻ mặt của người kia liền cảm thấy bên kia không có ý tốt. Bà ấy định nói nói là lạnh hay không lạnh anh tự mình đi ra ngoài xem thì biết, còn hỏi làm cái gì.
Nhưng khi lời nói đến miệng, bà ấy lại nghĩ đến những lời Tiểu Nhan nói với mình lần trước, VÌ vậy liền thay đổi lời nói.
"Ai, thời tiết này thì có gì lạnh chứ? Vừa hay ra ngoài rèn luyện thân thể, anh ở đây đợi chúng tôi lâu rồi phải không? Ngại quá, để anh phải đợi lâu như vậy."
Thái độ lần trước và bây giờ của bà ấy thay đổi 180 độ khiến người môi giới hơi khó hiểu, nhưng anh ta là người chạy việc, rất nhanh đã đưa ra thái độ phù hợp.
"Bà La khách sáo quá rồi, chờ đợi khách hàng là việc tôi nên làm. Bây giờ tôi sẽ đưa hai người đến gặp anh ta."
“Anh?” La Tuệ Mỹ nheo mắt khi nghe đến giới tính: “A, xin hỏi, điều kiện của bên kia là gì? Đến đâu để gặp? Có nguy hiểm gì không?”
Tiểu Nhan: "..."
Cô ấy chưa kịp ngăn cản, La Tuệ Mỹ đã hỏi hết tất cả những thứ đó.
Đột nhiên bầu không khí trở nên khó xử, một lúc sau, Tiểu Nhan mở miệng giải thích thay mẹ:
"Thật xin lỗi, mẹ tôi hơi bảo thủ, với cả ở thị trấn nhỏ ngày ngày nói chuyện với các ông các bà, chắc anh cũng hiểu, đồng thời cũng mong anh hiểu rằng bà ấy không có ác ý, chỉ là sợ tôi bị tổn thương mà thôi.
Lúc này người môi giới mới gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nói: "Hóa ra là như vậy. Bà La lo lắng như vậy cũng dễ hiểu, nhưng bà hãy yên tâm rằng chúng tôi là công ty giới thiệu chính quy. Khách hàng của chúng tôi đã được xem xét trước. Nói chung là sẽ không có nguy hiểm."
"Mẹ yên tâm đi, đừng nghĩ nhiều nữa."
La Tuệ Mỹ gật đầu.
Sau đó người môi giới đưa họ đến gặp chủ nhà hàng ramen.
Đó là một biệt thự ở ngoại ô, La Tuệ Mỹ khi
bước qua cổng có chút choáng váng, bởi vì thoạt nhìn điều kiện của biệt thự rất tốt, vừa nhìn đã biết bên kia là người giàu có.
Có vẻ như ý nghĩa của việc thu tiền thuê ít hay nhiều không còn quá quan trọng nữa.
Vì có thể bên kia vốn không thiếu ít tiền này: "Chủ cửa hàng họ Lâm, chúng tôi đều gọi anh ấy là anh Lâm. Nghe nói anh Lâm đóng cửa nhà hàng ramen sau khi vợ mất. Tôi nghe nói tình cảm của vợ chồng họ rất tốt nên sau khi vợ qua đời anh Lâm không muốn kinh doanh cửa hàng ramen nữa. Người ta nói rằng nhà hàng mì sợi này được thiết kế và trang trí bởi người vợ trước khi mất, đây là lý do nếu hai người muốn kinh doanh nhà hàng mì sợi này thì không được phép sửa lại cửa hàng."
Nghe đến đây, La Tuệ Mỹ đồng tình nói một
câu:
"Theo tôi thấy, anh Lâm này là một người rất si tình. Vợ anh ta mất bao nhiêu năm rồi?"
người môi giới lắc đầu: "Chuyện này tôi không biết. Tin tức vừa rồi tôi nói với bà là chuyện mấy ngày nay tôi cố gắng tìm hiểu. Chắc tiền thuê cửa hàng đắt như vậy là do có liên quan đến vợ anh ta."
Nghe vậy, Tiểu Nhan cuối cùng cũng hiểu ý của anh ta.
Có vẻ như anh Lâm không muốn cho thuê cửa hàng này cho lắm. Anh ta yêu vợ như vậy cho nên mới không muốn để người khác sửa lại cửa hàng. Sợ sau khi sửa xong thì sẽ không khôi phục được như ban đầu.
Nhưng điều Tiểu Nhan không hiểu là giá thuê được đề cập trước đó là 1 tỷ một năm, vậy tại sao hôm nay lại giảm nhiều như vậy? Mấy ngày nay Tiểu Nhan không hề nói muốn giảm giá, cũng không quá cần mặt tiền của cửa hàng này.
Ngay cả mặt tiền của cửa hàng này cũng không nằm trong suy tính của cô.
"Tôi hiểu anh nói gì rồi, vậy tại sao anh Lâm lại giảm giá? Lại còn giảm giá nhiều như vậy trong một lần, Chắc phải có lý do gì đó chứ?" người mỗi giới sờ sờ mũi cười xấu hổ: "Nói thật với hai người, tôi cũng không rõ lắm nhưng nghe nói anh Lâm vẫn luôn đi tìm người có duyên, có lẽ cô Chu chính là người mà anh ấy đang tìm."
Người có duyên?
Nghe thấy ba chữ này, sắc mặt La Tuệ Mỹ liền xấu đi.
"Người có duyên là sao?"
Tâm tư Tiểu Nhan xoay vòng, ánh mắt đảo đảo: "Thật ra là tìm người có duyên với tiệm mì đúng không?"
Người môi giới gật đầu: "Cô Chu thật sự rất thông minh, tôi nghĩ chắc là như vậy." "Mẹ, sau khi đến đó mẹ đừng nói linh tinh, chúng ta hãy xem xét trước rồi hẵng nói. Dù sao mấy việc hợp tác này không nên ép buộc, không sao cả.
Cuối cùng, dưới sự chỉ dẫn của người môi giới, mẹ con Chu Tiểu Nhan đã gặp được anh Lâm.
"Xin chào anh Lâm, tôi là Tiểu Chu đến từ
công ty Thiên Thanh. Đây là cô Chu, Chu Tiểu Nhan mà hôm trước tôi đã nói với anh." Chu Tiểu Nhan bước tới, gật đầu với anh ta:
"Xin chào anh Lâm."
Anh Lâm cười nhẹ: “Xin chào, tôi nghe nói cô muốn mở một quán cơm?" "Vâng, anh Lâm. Thấy bên kia rất thẳng thắn, Tiểu Nhan trực tiếp gật đầu: "Tôi cũng thích phong cách trang trí Nhật Bản của cửa hàng anh, nhưng nói thật là tiền thuê cửa hàng khiến tôi phải đắn đo. Vậy nên... hôm nay tôi đến đây là muốn biết tại sao anh Lâm lại giảm tiền thuê nhiều như vậy, điều kiện là gì?
"Cô Chu thực sự là một người hiểu chuyện. Điều kiện của tôi rất đơn giản. Chỉ cần cô Chu làm được thì chúng ta có thể thương lượng tiền thuê nhà, thậm chí tôi còn có thể cho cô Chu mượn của hàng một cách miễn phí."
Nghe vậy, La Tuệ Mỹ ở bên cạnh hít vào một hơi.
Quả nhiên là người có tiền.
Nhưng điều kiện này... chắc hẳn là rất khắc nghiệt phải không? Cũng không thể trách La Tuệ Mỹ được, bà ấy thật sự không nghĩ ra điều kiện gì có thể miễn tiền thuê nhà. Không phải là có ý tứ gì với con gái bà ấy chứ? Nhưng vừa rồi người môi giới nói anh ta rất yêu vợ, sao có thể để ý người khác được.
Vì vậy La Tuệ Mỹ quyết định nghe lời con gái, không nói linh tinh nữa, trước tiên phải xem bên kia định nói gì.
"Anh Lâm xin cứ nói, nếu tôi làm được thì nhất định sẽ làm, nhưng nếu..."
"Cô Chu đừng lo lắng, tôi là người đàng
hoàng, sẽ không yêu cầu cô làm việc gì quá đáng." "Không biết anh Lâm đang muốn nói đến điều gì?" "Cả cuộc đời vợ tôi thích nhất là mì ramen. Cô ấy cũng đã thiết kế và trang trí nhà hàng ramen này, phong cách và thực đơn ramen trong cửa hàng cũng là do cô ấy tự mình nghiên cứu. Hôm nay nếu cô Chu có thể dựa theo thực đơn làm ra được hương vị mà vợ tôi làm thì tôi sẽ miễn tiền thuê cửa hàng."
Trong khi bọn họ nói chuyện, một người giúp việc đã mang thực đơn đến.
Làm ra hương vị mà vợ anh ta làm?
Khi La Tuệ Mỹ nghe được những lời này, bà ấy không khỏi nói nhỏ một câu: "Nhan Nhận nhà tôi
*