*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói đến đây, ba Chu còn đưa tay nắm lấy tay La Tuệ Mỹ, chắc hẳn La Tuệ Mỹ cũng không ngờ ba Chu lại có thái độ như vậy.
Sự việc diễn ra đột ngột khiến La Tuệ Mỹ có
chút bối rối.
Bà nhìn ba Chu chăm chăm, đối mặt ánh lên vẻ hoài nghi.
“Ông uống nhầm thuốc à?” Bà hỏi.
Ba Chu:
La Tuệ Mỹ tiếp tục nhìn ông chăm chăm "Chắc không phải bị tông xe đến ngỡ ngần chứ? Hay là tôi đi tìm bác sĩ khám cho ông
Ba Chu:
Nụ cười trên gương mặt ông không còn duy trì được nữa, lúc này cảm xúc ấp ủ trong lòng cũng bien dau mat
Ông ấy thực sự không nên nói chuyện với La Tuệ Mỹ với thái độ này "Không đúng, ông có chuyện gì sao? Sao đột nhiên trở nên như thế này? Ông Tô, ông đừng làm tôi sợ, có phải là.." "Được rồi." Ba Chu ngắt lời bà, bất lực nói: "Chỉ là tôi suýt đi qua cửa địa ngục nên muốn làm rõ mọi chuyện. Giữa gia đình cũng đâu có gì phải để bụng, trước đây sai cũng đã sai rồi, bây giờ nhận lỗi cũng chưa muộn. Sao bà cứ phải nói thành tôi có bệnh thế?"
La Tuệ Mỹ khựng lại một lúc, cuối cùng cũng có phản ứng, vẻ mặt như chợt hiểu ra. "Thì ra là như thế, hèn gì đột nhiên nói tiếng người..."
Ba Chu: "..."
Quên đi, ông không nên nói tiếp, nếu không e là sẽ bị chọc tức đến đau tim mất.
"Nhân tiên, tôi thấy gần đây dì Trương rất thích đến nhà chúng ta chơi, mỗi lần đến bà ấy đều hỏi thăm tin tức của Nhân Nhân. Tôi nghĩ bà ấy rất muốn làm mail cho Nhân Nhanh
Nghe xong, ba Chu nhíu máy. "Người mà bà ấy giới thiệu, hay là thời đi? Lúc trước tôi không quan tâm, chỉ nghĩ đến việc mai mồi, bây giờ rồi cuộc Nhận Nhan cũng trở về, tốt hơn là đừng lấy chuyện này làm phiên con bè"
La Tuệ Mỹ gái đầu đồng ý. "Tôi cũng nói như vậy, nhưng tôi nghĩ rằng tôi vàn có thể thay Nhan Nhan để ý xem lỡ gặp điều kiện tốt thì sao? Nếu chúng ta cảm thấy không hợp thì âm thầm cần lại
Còn gặp người không tệ thì cứ để Nhan Nhan xem thử. Dù sao thì nó đã ở độ tuổi này, sau này còn muốn kết hôn, bây giờ gặp gỡ cũng đâu mất gì. "
Ba Chu cảm thấy bà nói vậy cũng có lý nên gật đầu: "Được rồi, bà cứ liệu mà làm, chỉ cần đừng dọa con bé chạy mất là được."
"Đừng có lo, ông cho rằng tôi giống ông là "
Ba Chu: "..."
Chao ôi, xem ra sau này ông sẽ phải xấu hổ
mãi thôi.
Nhưng cả cuộc đời sau này, cha Chu cảm thấy những ngày như vậy thật hạnh phúc.
Đến bây giờ ông mới phát hiện ra rằng nó vốn
trân quý đến vậy.
Buổi chiều khi Tiểu Nhân đến, cô mang theo độ ăn có tự mình nấu mà lẽ ra là do La Tuệ Mỹ
nâu.
Nhưng một hôm Tiểu Nhận tự tay nấu một bữa ăn, sau khi vợ chồng Chu ăn xong, họ nhận ra rằng kỹ năng nấu nướng của Tiểu Nhan đã tiến bộ rất nhanh. Đặc biệt là La Tuệ Mỹ, ngày nào cũng đổi Tiểu Nhận nấu cho ăn, còn bà thì lại không muốn vào bếp nữa. Cũng giống như lúc này, bà đang ăn một cách ngân lành, lại còn nói: "Mẹ nói này Tiểu hạn, máy năm nay em làm công việc gì vậy? Sao trong người con tuy gầy, nhưng kỹ năng nau nướng lại liên bỏ nhiều như thế. Có phải coi ra nước ngoài làm dâu bên cho nhà người ta không?"
Tiểu Nhan".Làm sao có thể? Mấy năm nay con đều làm thiết kế, ở cùng một chỗ với bạn bè của con, trước đây con toàn mua đồ nấu sẵn về ăn, về sau con lại nhàn rỗi nên quyết định nấu thêm để vừa ăn ngon vừa làm hài lòng người khác."
La Tuệ Mỹ. "Thì ra là thế."
Ánh mắt ba Chu rơi vào trên mặt cô. "Ba nghe mẹ con nói mấy năm gần đây con đều ra nước ngoài..."
Như thể đoán được ba Chu định nói gì tiếp theo, Tiểu Nhan ho nhẹ một tiếng cắt ngang lời nói tiếp theo của ba Chu, rồi nhìn hai ông bà mà nói.
"Cha mẹ, con có chuyện muốn cùng hai người
thảo luận "
"Có chuyện gì vậy?
"Nói ra xem nào."
Tiểu Nhan đang cầm trên tay một bát canh
nóng hổi, vừa uống vừa nói. "Con muốn tìm một nơi gần khu nhà của chúng ta để mở một nhà hàng, mọi người thấy thế nào?"
Nghe vậy, hai vợ chồng đều sửng sốt
“Mở nhà hàng?" Tiểu Nhật gật đầu, "Đúng vậy, hai người cũng biết hiện tại tài nấu nướng của còn khá tốt, cho nên con muốn mở một nhà hàng ở gần khu nhà của chúng ta. Mở gần nhà mình là để con thuận tiện chăm sóc hai người. Con đang tính nếu kinh doanh không tệ thì sẽ ổn định cuộc sống luôn.
Nghe vậy, vợ chồng nhà họ Chu nhìn nhau không trả lời. Tiểu Nhan tiếp tục nói: "Hơn nữa con cũng rất thích nấu ăn. Còn ba nữa, sau tai nạn lần này con thấy chi bằng sau này ba đừng đi làm nữa? Tuy làm việc ở tập đoàn nhà họ Dạ rất tốt nhưng công việc cũng rất vất vả. Con hy vọng sau này hai người sẽ giống như những người cao tuổi khác. Mỗi ngày hai người có thể nhàn rồi ra ngoài tán bộ, ở nhà xem TV ở nhà và thỉnh thoảng ra quảng trường nhảy thể dục vân vân."
La Tuệ Mỹ chớp mắt, con gái bà đã tính toán cho nửa phần đời còn lại của vợ chồng bà, bà suy nghĩ về điều đó rồi hỏi: "Đừng nói về chúng ta, chỉ nói chuyện con mở cửa hàng này, con đã biết cách làm chưa? Con là con gái, lại chưa lấy chồng, mở của hàng vật và như thế thì làm sao mà lo liệu được?
"Mẹ ơi, con có thể mở cửa hàng mà không
cần lấy chồng. Cũng đầu phải chỉ dựa vào đàn ông mới có thể mở một cửa hàng không ai có thể giúp con thì con có thể thuê người phụ giúp. Máy năm nay con đã tiết kiệm được một khoảng tiền, vì vậy hai người không cần phải lo lắng về việc con mở của hàng, T lại... con chỉ muốn cùng mọi người thảo luận về địa điểm, hai người thấy