*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Con vẫn còn rất trẻ mà? Hơn nữa, hiện nay việc kết hôn muộn rất phổ biến, mà cũng đâu phải càng kết hôn sớm càng tốt đâu."
Đối với Tiểu Nhan mà nói, cô ấy không theo đuổi việc kết hôn cho lắm, trừ phi ở bên người cô ấy thích
Nếu không, cô ấy thả không có còn tốt hơn,
Người còn sống, vốn dĩ đã có rất nhiều ân oán phải gánh chịu, không cần phải ngay cả chuyện chung thân đại sự cũng phải tạm bợ, mà đó là chuyện của một đời người.
Cho nên sau khi Tiểu Nhan thích Hàn Thanh, vẫn luôn không từ bỏ, hy vọng có thể làm lung lay cay sat do
Ai biết được.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhận bất ngờ lặc đầu Sao cô lại vô tình nghĩ đến người đó chứ Dừng lại, dừng lại
Chu Tiểu Nhan, sau này mày không được nghĩ đến Hàn Thanh nữa, người đàn ông đó chỉ là khách qua đường trong cuộc đời mày, đời này hai người đã được định là không bao giờ gặp nhau.
Điều mà mày phải làm sau này chính là quên đi anh ta.
Sau đó lại tìm một người khác để thích, thế là xong. "Cho dù không cưới sớm thì cũng không được cưới quá trễ, trễ thêm mấy năm, con muốn yêu đương sao? Yêu đương thì cũng cần có thời gian đúng không? Rồi chuẩn bị sinh lễ, rồi chuyện con cái, đến lúc con lại thành một phụ nữ mang thai lớn tuổi, phụ nữ lớn tuổi mang thai rất nguy hiểm, con có biết không hả?"
Tiểu Nhan: "Mẹ Mẹ đừng lo mấy chuyện này nữa, duyên phận là do trời định, hơn nữa bây giờ ba không được thoải mái, hay là đợi ba tỉnh dậy rồi nói sau đi."
"Cũng đúng, được được được, vậy mẹ không nói nữa, nhưng dì Trương của con đây, mẹ thấy bà ấy có ý muốn làm mai cho con đấy, con chuẩn bị tốt tâm lý đi, nói không chừng ngày nào đó lại đến tần cửa làm mai cho con đấy
Tiểu Nhan vừa nghe thấy thì suýt nửa ngất đi, cô ấy hít một hơi thật sâu, kìm nén con cáu kinh trong lòng, cản thân đút độ ăn cho ba Chu Ba Chu nuốt một ngụm chào, vào lúc này nhìn con gái nhà minh mà lên tiếng Tiểu Nhân nạn muộn kết hôn lúc nào thì kết hôn lúc đó, ba không ép con, đợi con tìm được một người phù hợp, khi muốn kết hôn thì cứ việc, chúng ta không sốt ruột.
Sau khi trải qua một trận sống chết, thì ba Chu cũng đã buông xuôi rất nhiều thứ, con người sống ở đời, thì cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi vậy thôi, lại thêm vào đó là những chuyện khó lường, không ai biết được rồi mình có thể sống đến khi nào, vì vậy nắm bắt lấy niềm vui tức thì là điều quan trọng nhất.
Loại người mà làm mấy chuyện ép con gái giả đi, khiến con gái chịu đựng oan ức, thì ông Chu không làm như vậy.
"Cảm ơn ba!"
Nhà cũ nhà họ Dai
Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm ở đó không
được bao lâu, bởi vì cân nhắc được sức khỏe Da Mạc Thậm có vấn đề, nên đã nghỉ ngơi trên ghế số pha một chút, nhưng đến trưa, Dạ Mạc Thậm đã đứng dậy và nói muốn đưa cô đi ăn.
"Em thì không vội đầu, nếu anh cảm thấy không thoải mái thì nghỉ ngơi một chút đi."
Anh mat Da Mạc Thậm rơi vào trên khuôn mặt cô. Không đói sao?
Hàn Mặc Tử liên lạc đầu xua tay. "Tam thời Ngay khi giọng nói thật ra thì da day lại ủng
em không đối
uc keu len vài tiếng, điều này đặc biệt rõ ràng hơn khi mà ngôi nhà cũ của nhà họ Dạ chỉ có hai người bọn họ.
Trong giây tiếp theo, khuôn mặt trắng bệch của Hàn Mộc Tử ửng đỏ, trong vô thức cô đưa tay ra vuốt ve bụng dưới của mình, rồi nói với vẻ mặt bối rối: "Kỳ thực em không đói, có lẽ là đứa nhỏ đói rồi."
Nếu là trước đây, cô nhất định có thể khống chế bản thân. Không ngờ lúc này lại phát ra tiếng vang, hơn nữa lại chính là sau khi cô nói mình không đói nữa chứ.
Này, cục cưng, sao con có thể không hợp tác như vậy chứ không thể kháng nghị trề một chút, để ba con ngủ ngon trở lại sao?
Nghe thấy vậy, Dạ Mạc Thâm cười nhạt, giọng nói trầm ấm ngọt ngào.
"Con đã đổi rồi, vậy thì đi thôi, đừng bỏ đói con của anh chứ."
Hàn Mặc Tử cần mãi dưới, nhìn anh với ánh mắt lo âu
"Nhưng anh
"Không sao đâu." Da Mạc Thảm trực tiếp đứng dậy, anh kh kh lưng xuống trước khi Hàn Mặc Tử văn chưa phản ứng lại, ôm ngang người có, bởi vì không ngờ tới nên tay của Hàn Mộc Tử gần như theo phản xạ mà năm lấy cơ do của anh roi lo lắng hỏi. "Anh đang làm gì đây?