*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng không ngờ rằng đã nhiều năm trôi qua như vậy, mà vẫn giữ được vẻ hoàn hảo nguyên vẹn. Đột nhiên, tâm trạng của Hàn Mộc Tử trở nên hơi
phức tạp.
Ngoài sự phức tạp, thì khỏe mỗi cô hơi nhếch lên.
Năm năm trước sau khi rời đi, Dạ Mạc Thâm đã không vứt bỏ cái tủ nhỏ này đi. Điều này có phải có nghĩa là tại thời điểm đó anh...
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử đưa tay ra sờ nhẹ lên bề mặt chiếc tủ, rồi sau đó chậm rãi mở ra.
Sau khi chiếc tủ được mở ra, Hàn Mộc Tử tình cờ phát hiện ra những thứ trong đó trùng khớp với những gì lưu lại trong trí nhớ của mình, bàn tay giữ cảnh của của chiếc tủ rung lên bần bật, cô đừng ngày người tại chỗ.
Không chỉ chiếc tủ thôi mà đồ đạc trong đó cũng được cất giữ.
Nhân viên dọn dẹp mà Tiêu Túc tìm đều là những người chuyên nghiệp, Tiêu Túc đã căn dặn chỉ được phép dọn dẹp. Nhưng một cọng cỏ hay một khúc gỗ, một miếng gạch hay mảnh ngói, từ chiếc giường ngủ, sôpha, tủ quần áo cho đến bồn hoa thảm chải vốn có của nơi đây, đều được giữ nguyên trạng.
Có một sức mạnh đang trào dâng trong lòng cô, tác động đến đến trái tim của Hàn Mặc Tử.
Sau khi Dạ Mạc Thâm nhìn thấy chiếc tủ nhỏ kia thì cơn đau đầu càng thêm dữ dội, đúng lúc anh đang đứng ở bên cạnh chiếc cửa tựa người vào cửa, cảnh tượng trước mắt cũng từ từ thay đổi.
Vốn dĩ trong tầm mắt của anh chỉ có một mình Hàn Mặc Tử ngồi xổm bên cạnh chiếc tủ
Nhưng giờ đây, lại có thêm một bóng hình bên canh.
Người đàn ông cao lớn ngồi trên xe lăn, trong phòng yên tĩnh không chút tiếng động. Anh ngồi ở chỗ cách chiếc tủ không xa, và ánh mắt nhìn vào chiếc tủ từ đầu đến cuối mà không hề rời khỏi.
Điều không biết được, căn bản là không biết anh đang nhìn cái gì.
Nhưng vào lúc này, Dạ Mạc Thâm biết rằng đó là nổi nhớ duy nhất còn lưu lại trong căn phòng này sau khi cô rời đi.
Bởi vì cô chưa quay lại thu dọn đồ đạc, nên đương nhiên mọi đồ đạc trong tủ cũng không bị lấy đi, đúng lúc trở thành nỗi nhớ của Dạ Mạc Thâm.
Ngày này qua ngày khác anh cứ như vậy, đi làm, tan sở. Trong quá trình tìm kiếm thông tin về cô, anh nhìn những gì cô để lại trong căn nhà mà nhớ.
Chỉ cần vừa bước vào căn phòng này thì anh sẽ ngẩn người ngồi trên chiếc xe lăn, rồi sau đó trong đầu sẽ lại nghĩ đến quá khứ khi ở cùng nhau trước đây. Trong lòng anh đều trong đầu đều tràn ngập nụ cười của người phụ nữ đó
Về sau...Về sau, không biết đã bao lâu, anh không còn bước vào nơi này. Nhưng anh chưa từng thay đổi các thứ ở đây.
Những ký ức này lướt qua tâm trí Hàn Mộc Tử một cách nhanh chóng giống như pháo hoa bất ngờ nổ lên vào đêm giao thừa, rồi lại biến mất hoàn toàn trong nháy mắt
Chứng đau đầu ngày càng nặng, Dạ Mạc Thầm mím chặt chiếc môi mỏng, hàng lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên,
Mô hội lạnh chảy ròng ròng dọc theo trận
Dạ Mạc Thâm định thân lại, anh đã mất rất nhiều công sức mới kéo minh ra khỏi dòng ký ức. Cảnh vật trước mắt anh đột nhiên trở nên rõ ràng, không còn những cảnh tượng kia nữa. Trước mắt anh chỉ có Hàn Mộc Tử đang ngẩn
người đứng trước tủ đồ mà thôi.
Có vẻ như cô cũng dành một tình cảm đặc biệt cho chiếc tủ này giống như anh.
Dạ Mạc Thâm nhìn thấy cô đưa tay ra, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào vài chiếc quần áo kia. Cơn đau trong đầu anh càng dữ dội, chịu không nổi nữa, suýt chút nữa là rên rỉ lên.
Để cô thấy mình như vậy, thì cô lại lo lắng.
Vì vậy Dạ Mạc Thâm xoay người rời đi mà không chút do dự. Còn Hàn Mộc Tử thì đảm chìm trong ký ức của
mình, cô không để ý Dạ Mạc Thầm đã rời đi mà vuốt ve từng chiếc quần chiếc áo. Đột nhiên có thứ gì đó đập vào tay và cánh tay
của cô, Hàn Mộc Tử cúi đầu xuống, thì mới phát hiện
ra là một giọt nước mắt.
Cô vô thức dừng lại, nhưng lại không dám đưa tay ra lau đi nước mặt trên mặt.
Không ngờ cô lại bị một chiếc tủ đụng phải đến mức rơi lệ, nếu để Dạ Mạc Thâm nhìn thấy, nhất định anh sẽ cười giêu mình mất
không được, không thể để anh ấy nhìn thấy.
Hàn Mộc Tử giả vờ thò người vào, chui đầu vào trong đống quần áo, rồi sau đó dùng quần áo lau qua loa mấy giọt nước mắt. Sau khi cố gắng xoa dịu cảm xúc của mình một chút, cô mới hít một hơi thật sâu để bản thân trở lại như bình thường.
Có lẽ là do lương tâm áy náy, cho nên khi Hàn Mộc Tử quay đầu lại thì trên gương mặt cô đã nở một nụ cười.
"Không ngờ chiếc tủ này vẫn còn ở đây. Hồi đó. Em không dễ gì lấy được chiếc tủ này, anh vẫn...
Hàn Mộc Tử nói được một nửa thì đột ngột dừng lại, bởi vì trước mặt cô không còn thấy bóng dáng Dạ Mạc Thâm đầu nữa. Cô đứng sững sở tại chỗ, vẻ mặt có chút kinh ngạc và nghi hoặc.
Vừa nãy không phải người vẫn còn ở đây sao? Sao lại biến mất trong lúc cô đang ngầm chiếc tủ chú?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Hàn Mộc Tử bằng thay đổi, cô nhanh chân đi về phía trước để tìm Dạ Mạc Thâm.
Khi ra khỏi phòng, Hàn Mặc Tử đã nhìn thấy Da Mạc Thâm đang đứng ở cuối hành lang. Anh đang dựa vào cửa sổ, nhưng lúc này anh quay lưng lại với cô, một tay năm lấy cửa số
Dạ Mạc Thâm vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ mà đi về phía anh, nhưng cô không gọi tên anh. Sau khi đến gần thì mới phát hiện bàn tay đang giữ bệ cửa sổ của anh đã nổi gân lên.
Dạ Mạc Thâm cố nén cơn đau buốt ập đến trong tâm trí, chịu đựng cơn đau ập đến như lốc xoáy quét qua dời núi lấp biển, và trong nháy mắt mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người anh.
Không ngờ, cơn đau đầu của anh không những không thuyên giảm mà còn trở nên tồi tệ hơn.
Chính vào lúc này, Dạ Mạc Thâm nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt vọng lại từ phía sau mình.
Đồng tử của anh hơi co lại, và trong nháy mắt vẻ mặt cũng thay đổi, dùng tay không mà lau đi mồ hôi, rồi sau đó quay đầu lại nhìn Hàn Mặc Tử.
"Xem xong chưa?"
Vẻ mặt anh bình tĩnh, giọng nói như bình thường, nghe mà dường như không có chuyện gì xảy ra với
anh.
Nhưng Hàn Mặc Tử vẫn nhìn anh chăm chăm.
Dạ Mạc Thầm đi về phía trước với nụ cười nhạt:
"Sao thế?"
Hàn Mộc Tử không nói gì, mà chỉ nhìn anh chạm chăm, cuối cùng hỏi "Câu này nên để em hỏi anh mới dùng đầy? Anh sao thế?"
Nghe thấy thế, đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khẽ nhếch lên: "Cái gì mà sao thế chứ?"
Nhìn thấy anh như vậy, cuối cùng Hàn Mộc Tử
không khỏi nhíu mày, cắn môi dưới mà nhìn anh.
"Anh lại không thấy thoải mái sao?"
Dạ Mạc Thâm: "... Không có, chỉ là đến đây để hít thở, rồi nhân tiện ngắm nhìn khung cảnh qua cửa sổ thôi."
Anh nói dối một cách thảnh thơi, giống như người vừa ôm bệ cửa sổ trong cơn đau đớn không phải là chính anh, thái độ như vậy khiến Hàn Mộc Tử tức giận, nhưng đồng thời cũng cảm thấy xót xa.
Tức anh muốn giấu mình, không để mình biết nối đau của anh.
Lại cảm thấy thương anh như vậy, mà còn giấu mình, anh sợ cô lo lắng sao?
Càng nghĩ như vậy, Hàn Mộc Tử càng thấy có lỗi với anh, cô muốn khiển trách anh, nhưng lại cảm thấy hiện tại anh đã đau khổ như vậy rồi. Nếu như cô lại mất bình tĩnh lần nữa, anh phải phản ứng lại để an ủi mình.
Anh đã đau khổ như vậy rồi mà còn phải an ủi cô, vậy anh phải đau khổ đến mức nào chứ?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử chỉ có thể cười nhẹ giả vỡ tin tưởng anh rồi nhẹ giọng hỏi "Ở dưới lâu có