*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Việc này cứ thế trôi qua, sáng ngày thứ hai, Tiêu Túc nhận ra bản thân không thể liên lạc với nhà văn.
Gọi điện thoại, không ai nghe máy.
Gửi tin nhắn, không ai trả lời. Tiêu Túc như điên chạy tới lầu ba tiểu khu Dương Quang nhưng phát hiện mình hoàn toàn không biết nhà văn ở phòng nào, mắt thấy sắp đến thời gian nộp, Tiêu Túc đành gọi người tra giúp cậu ta số phòng của nhà văn.
Trong lúc chờ đợi, Tiêu Túc phòng ngừa van nhất nên đã chủ động gọi cho Dạ Mạc Thâm.
Không ngờ Dạ Mạc Thầm vừa nghe máy thì bên kia vang lên giọng nói của Hàn Mặc Tử. “Chúng ta ít sinh hoạt ở tầng một, chúng ta lên
lâu hai đi.”
Đây là
Tiêu Túc suy ngâm rồi cẩn thận hỏi "Cậu Thâm cùng mơ đến nhà cũ nhà họ Da rồi a?"
Giọng nói lạnh lẽo của Dạ Mạc Thâm truyền đến. "Um."
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Túc liền vui mừng nhưng cậu ta không để lộ ra ngoài mà cẩn trọng hỏi thăm: “Đêm đó anh bảo tôi làm tài liệu...
“Bây giờ không có thời gian.
Dạ Mạc Thâm trả lời, đồng thời anh nhận ra Hàn Mộc Tử đang nhìn mình. "Ai gọi thế?”
“Không có việc gì” Dạ Mạc Thâm nhanh chóng tắt máy, bước từng bước ổn định về phía cô. "Gọi nhầm số, em vừa mới nói muốn lên tầng hai sao?”
Vừa nói, Da Mạc Thâm vừa cất điện thoại vào túi.
Hàn Mộc Tử gật đầu: “Ừm, đi thôi.”
Nói xong, như nhớ đến điều gì, cô nói: "Cũng không biết thang máy còn dùng được không?"
“Đi thang bộ cho an toàn.
"Được.”
Bị ngắt máy đột ngột nhưng Tiêu Túc không tức giận mà còn rất vui mừng bởi đối với cậu ta mà nói, Da Mạc Thâm treo điện thoại chứng tỏ bây giờ anh không có thời gian lo chuyện của cậu ta.
Cho nên cậu ta không gửi tài liệu, Dạ Mạc Thâm cũng không có thời gian trách phát minh
Vừa lúc để cậu ta có thêm thời gian xử lí chuyện khác.
Đúng lúc này, Tiêu Túc tra ra số phòng, thế là cậu ta nhấn chuông cửa.
Một tiếng, hai tiếng, không ai mở.
Tiêu Túc vừa gọi điện cho nhà văn vừa nhấn
chuông
Nghĩ đến hôm qua cô ta đã đồng ý với mình, vậy mà sáng nay không hồi âm, Tiêu Túc vô cùng giận, nhấn chuông cửa dồn dập.
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Tiêu Túc cũng nghe tiếng bước chân gấp gấp bên kia cánh cửa, đồng thời là tiếng thét.
“Ai vậy? Mới sáng sớm có để cho người ta ngủ
không?"
Xoạt.
Vừa mở cửa, đối phương liên trông thấy gương mặt u ám của Tiêu Túc, cả người cô ta chết sững tại chỗ, khoảng hai giây sau, cô ta đóng cửa phòng.
Âm!
Tiêu Túc vừa định bước vào thì đối phương vì quá hoảng sợ đã đóng cửa, cánh cửa suýt nữa đập vào mũi cậu ta, thật may là câu ta không đi nhanh nếu không đã gãy mũi.
“Mẹ kiếp! Mau mở cửa l
Tiêu Túc lấy lại tinh thần, đập cửa liên tục tạo nên tiếng ầm ầm.
“Mở cửa có nghe không? Có biết tôi đợi cô bao lâu rồi không?” Bên trong không người trả lời, Tiêu Túc chợt tỉnh táo, cậu ta cười lạnh: “Cô muốn tôi thật sự giết người diệt khẩu sao? Tôi cho cô biết, sáng nay để tôi tìm cô là tôi rất tức giận rồi đấy, tốt nhất cô mau mở cửa, nếu không
Xoạt.
Một giây sau, cánh cửa liền mở, nhà văn với vẻ mặt không còn gì luyến tiếc đứng đó.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tiêu Túc cười thành tiếng: "Rốt cuộc cũng mở cửa à? Cô gái viết thuê”
Nhà văn bị ảnh mắt của cậu ta nhìn liên hoảng sợ, cuối cùng bất đắc dĩ xoa lỗ tai, cô ta nhỏ giọng nói: “Anh Túc à, bây giờ mới hơn 7 giờ, đêm qua gần 12 giờ tôi mới về nhà.
“Cho nên?” “Gần 12 giờ mới về nhà, rửa mặt xong cũng đã 1 giờ, lúc tôi sắp đi ngủ thì anh gọi làm tôi trăn trọc mãi đến gần sáng mới chợp mắt. Hiện tại... Anh hai à, mới sáng đã làm phiên người ta thì không tốt làm đầu."
Tiêu Túc cười lạnh: “Việc cô đồng ý còn chưa làm xong, bây giờ còn muốn ngủ à? Cô còn xứng làm nhà văn sao?" “... Nhà văn biết bất luận mình nói gì, Tiêu Túc cũng không rời đi, nhất quyết bắt cô ta sửa, cô ta bất lực nói: "Biết rồi, mời vào nhà."
Cùng lúc đó, nhà cũ nhà họ Dạ.
Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm cùng đi lên tầng
hai.
Hôm nay bọn họ không mang theo người khác, chỉ có vài bảo vệ ở cửa nhà cũng như trên đường có người tuần tra.
Hỏi một chút mới biết Tiêu Túc sắp xếp, cậu ta sợ nơi này đã lâu không có người ở, lỡ chuyện như hôm đó sẽ xảy ra nên lo cho an toàn của Hàn Mộc Tử, cậu ta tăng cường canh gác. Lúc đi lên, Hàn Mộc Tử nhìn viên gạch trước mặt có cảm giác đã cách một đời.
Đối với việc này, Hàn Mộc Tử rất hài lòng.
Vì thế hai người ung dung bước lên lầu
Những chuyện năm năm trước như vừa xảy ra
hôm qua.
Có đôi khi cô cũng không biết mình đang ở đâu.
Đi qua chỗ ngoặt, chợt Hàn Mặc Tử đứng yên nhìn về phía trước.
Cách đó không xa là căn phòng trước đây của Dạ Mạc Tham. Có van còn nhớ khi gả vào, thái độ của Dạ Mạc Thâm cực kì không tốt, muốn có cút ra khỏi nhà họ Dạ.
Hàn Mộc Tử không đồng ý, lúc đó cô phải ngủ ngoài cửa một đêm, khi ấy... Vừa ngốc lại vừa cứng đầu, bây giờ nghĩ lại...
Trong lúc Hàn Mộc Tử đang nhớ về quá khứ, không chú ý đến Dạ Mạc Thâm ở bên cạnh nhíu chặt mày. Nhìn khung cảnh trước mắt, dường như có hình ảnh nào vừa lướt qua.
Càng đến gần, Dạ Mạc Thâm cảm giác như có gì sắp thoát ra nhưng là gì thì anh lại không nhớ, đầu anh đau nhức, song sợ Hàn Mộc Tử lo lắng nên cố chịu đựng.
“Trước đây, anh từng ở căn phòng này.” Hàn Mặc Tử bừng tỉnh, có vẻ vì tâm tình kích động nên có đi lên đang trước. "Không ngờ cách bày trí vẫn như cũ.
Dứt lời, cô trông thấy một cái tủ nhỏ trong góc. Cô chết sững tại chỗ.
Cái tủ nhỏ kia.
Là cô mua cho mình bởi Dạ Mạc Thâm không cho cô treo chung tủ quân áo với anh. Thế nên Hàn Mộc Tử mua một cái tủ nhỏ nhưng từ đầu, quần áo đều xếp trong vali
Chỉ là Hàn Mặc Tử cho rằng sau khi cô đi, cai tú này cũng phải bị vứt bỏ bởi bàn về chất lượng hay vẻ