*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1021: Sửa không được tôi đập chết cô
Cuối cùng, người mẹ vĩ đại bà La Tuệ Mỹ của Tiểu Nhan tất nhiên sẽ không đồng ý cho con gái mặc loại đồ đó. Tiểu Nhan bất đắc dĩ mặc quần áo trước kia của mình rồi trở về lấy vali.
Sau khi vào cửa, cô bị cảnh tượng trong phòng làm giật mình, mùi thối khiến cô suýt ngất.
Mẹ nó. Cô quên mất, Tiểu Nhan tự trách bản thân đã biến căn phòng của Mộc Tử trở nên bừa bộn thế này. Thế là cô mau chóng dọn dẹp phòng ngủ, làm xong cô mệt bở hơi tại phải nghỉ ngơi một lúc. Sau đó, Tiểu Nhan mới thu dọn đồ của mình.
Căn phòng này là hai người mua nhưng... Dù sao cũng không phải của cô.
Thuộc về cô là ngôi nhà nhỏ trong thành phố, đó là do ba cô mua bảo rằng nó là của hồi môn. Sau này, hai cha con bất hòa, Tiểu Nhan cũng không còn vê do o.
Bây giờ cô cũng không có ý định quay về đó, cô dự định sẽ về nhà cùng mẹ ở một thời gian ngắn, nó cũng gần bệnh viện thuận tiện cho việc chạy tới chạy lui giữa nhà và bệnh viện. Hai mẹ con có thể chăm sóc lẫn nhau.
Tiểu Nhan dọn đồ xong rồi kéo vali ra ngoài.
Trong tay là chìa khóa nhà, Tiểu Nhan ngẩn người nhìn nó, lúc đầu cô nên đưa cho Mộc Tử nhưng hiện tại cô không muốn gặp ai cả.
Thế là Tiểu Nhan cất chìa khóa và kéo vali đi khỏi.
Ở một nơi khác.
Hàn Mộc Tử đã giải quyết xong công việc ở công ty mà chuyện của tập đoàn nhà họ Dạ cũng hoàn thành một giai đoạn. Vừa ngay hôm nay là chủ nhật, hai người cùng nhau đi đến nhà cũ nhà họ Dạ.
Nghe tin này, Tiêu Túc mừng rỡ như điện bởi cậu ta vẫn chưa hoàn thành xong nhiệm vụ Da Mạc Thâm giao cho. Chỉ trong thời hạn một ngày, cậu ta ở trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, lửa nóng nước sâu bởi bản thân cậu ta hoàn toàn không có khiếu nên không thể viết được. Thế là Tiêu Túc tìm người viết thay
Nhà văn rất tài giỏi, anh muốn gì thì tôi cũng có
thể viết ra.
Nhưng Tiêu Túc không biết nói gì. Những chuyện trước kia khi nhớ lại cũng không có gì nhưng thật khó để mở miệng nói với người khác. Cuối cùng nhìn thời gian trôi qua, cách thời gian báo cáo không còn bao nhiêu, Tiêu Túc đã vô cùng gấp gáp.
Nhà văn nhìn vậy, có tâm an ủi cậu ta.
"Anh cũng đừng gấp, chuyện này cũng xem như anh là người ngoài cuộc, anh mau nói cho tôi những chuyện anh biết để tôi có thể xâu chuỗi chúng lại. Đến lúc đó anh xem đúng hay sai là ổn rồi.”
Người ngoài cuộc?
Xem mình là người ngoài cuộc ư?
Tiêu Túc hằng giọng, lúc trước sao cậu ta không nghĩ ra? Sau đó, Tiêu Túc xúc động kể hết mọi chuyện, từng chuyện đã xảy ra.
Nhà văn nghe mê mẩn, khi nghe xong rồi bèn cười lạnh nói. “Tôi nói này người anh em, là đàn ông sao anh có
thể nhịn vậy? Nếu tôi là anh, tôi đã đánh chết cậu ta.
Tiêu Túc: “. Cô không nên có suy nghĩ này, một lát khi viết thì đừng nói xấu nhân vật này, nếu kết quả nhận được không vừa ý, tôi sẽ không trả tiền.”
Nhà văn “Biết rồi... Tôi sẽ viết cẩn thận, viết thật bay bổng nhé?”
“Không cần quá bay bóng đầu, có cứ viết đúng những gì tôi nói là được.
Dù sao cái này cho cậu Dạ đọc chứ có phải mợ đọc đầu, viết hoa mỹ làm gì?
Nhà văn gật đầu lung tung, cũng không còn cách nào, đầu năm nay làm công việc này không dễ dàng. Nhưng cái giá Tiêu Túc đưa ra quá hấp dẫn, chỉ cần viết xong, cô có thể đóng cửa thư thả một thời gian.
Sau đó, cả ngày hai người không làm gì ngoài việc này. Đợi đến ban đêm, nhà văn trở về, Tiêu Túc đọc tài liệu của cô ta mà hồn vía lên mây.
Bởi cậu ta phát hiện hình tượng của cậu Dạ... Chính là một tay ăn chơi trác táng
Mẹ nó!
Tiêu Túc cảm thấy mệt tim, nhanh chóng gọi cho
nhà văn.
Nhà văn bị giày vò cả một ngày, đang định đi ngủ thì nhận được điện thoại của Tiêu Túc, cô ta khẩn trương nhấc máy: "Anh Túc à? Đã trễ thế này anh gọi cho tôi có chuyện gì không?”
Tiêu Túc. "Không, tôi chỉ muốn hỏi anh có ý gì? Anh viết thế này là sao?
Nhà văn: “g"
"Không phải tôi đã kể rõ mọi chuyện cho cô rồi sao? Sao cô lại thêm chi tiết nữa?"
Nhà văn: "Tôi đầu có thêm đầu, những điều đó là anh Túc thuận miệng nói đó? Tôi cảm thấy khá thú vị nên viết vào.” Nói xong, nhà văn còn mở miệng khen: “Khi nghe anh kể, tôi cảm thấy nam chính thật độc ác nhưng sau khi nghe sự kiện nhỏ đó, tôi lại thấy nội tâm nam chính là người dịu dàng, là loại ngoài lạnh trong nóng. Cho nên...
“Cho nên cô đã đổi thế này sao? Cô thật dũng cảm, hay không muốn nhận tiền nữa?”
Nhà văn: "... Đòi tiền là đòi mạng đấy!”
Tiêu Túc: "Vậy cô viết cái quái gì thế?”
Tiêu Túc cúi đầu đọc từng chữ, nào là khỏe miệng anh nhếch lên cười quyến rũ, ánh mắt nóng rực như lửa đốt, bàn tay của anh.
Không được, Tiêu Túc không chịu nổi, cậu ta sắp cần nát hàm răng của mình rồi.
oCoo đừng có xem nó trở thành tiểu thuyết ngôn tình chứ, đây là tài liệu tôi muốn gửi cho cấp trên,oco... “Anh Túc à, anh khoan hãy nóng giận, anh cũng không phải cấp trên của mình thì sao biết anh ta sẽ không thích phân sáng tác của tôi? Là một nhà văn, tôi cảm thấy đây là một hình tượng vô cùng sinh động, có thể để cấp trên anh nhập vai vào nhân vật ở thế giới đó, tôi thấy rất ổn.
“ Tiêu Túc nhận ra đối phương rất cố chấp, cậu ta chỉ có thể nhằm mất, nghiền răng nghiến lợi nói: “Cô quyết không đối “Không đổi!” Nhà văn kiên trì nói: “Đây là nguyên tắc của tôi, không thể vì dăm ba câu nói của anh mà sửa đổi, sẽ hư cốt truyện”
Tiêu Túc: “... Nhà cô ở đâu?”
“Tầng ba tiểu khu Dương Quang...
Nói một nửa, nhà văn chợt nghĩ đến điều gì, cô ta cảnh giác hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Tới tìm cô rồi giết chết”
Nhà văn: “Anh đừng xúc động, giết người là phạm pháp, sẽ ngồi tù, tôi mà chết là anh cũng phải chôn cùng đó.
“Hừ.” Tiêu Túc khinh thường: "Cô nói không sai, giết người là phạm pháp nhưng ngày mai mà tôi nộp phần tài liệu này lên cho cấp trên cũng không khác chết là mấy. Không ấy đêm nay tôi kéo cô làm đệm lưng cũng không quá lỗ
Nhà văn run lẩy bẩy.
Mẹ nó chứ, cô ta đã trêu chọc tên điện nào vậy?
Cuối cùng.
Tiêu Túc: “Vẫn không sửa?"
Nhà văn. "Sửa. Nhất định phải sửa! Tiêu Túc cười lạnh: “Nói sớm một chút không
phải tốt hơn rồi sao
Nhà văn "Nhưng giờ đã khuya, tôi muốn đi ngủ,