Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1015: Chỉ là một mặt thôi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhớ đọc truyện trên Truyện88.v*ip để ủng hộ team nha!!!

Chương 1015: Chỉ là một mặt thôi

Nghe xong, Hàn Mộc Tử lại càng không hiểu.

Thế nhưng cô nghĩ đến hiện vừa rồi của Dạ Mạc Thâm và còn cả lời nói hiện tại của anh nữa thì cũng đại khái có thể đoán ra được.

Vừa nãy anh nhìn thấy Hàn Tuyết U, nếu trí nhớ của anh bị kích thích, vậy thì có lẽ hiện tại anh đã nhớ ra một số chuyện nhỏ nhặt có liên quan tới Mạnh Tuyết U. Nhưng anh cũng chỉ nhớ ra một đoạn ngắn mà không hề nhớ ra toàn bộ.

Cho nên anh mới nói với cô rang anh với Mạnh Tuyết U không có quan hệ gì hay sao?

Vì để chứng thực cho suy đoán của mình, Hàn Mộc Tử liền cười cười, hỏi anh: "Chẳng lẽ anh đang nói đến người đang nằm bên trong kia hay sao?

Vẻ mặt của Da Mạc Thầm rất bình tĩnh, môi mỏng mím chặt, từ đầu đến cuối mất không rời khỏi mặt Hàn Mặc Tử, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt có

Tuy rằng anh không trả lời câu hỏi của cô, nhưng cũng không phủ nhận nên Hàn Mộc Tử biết rằng mình đã đoán đúng

“Nếu sau khi nhìn thấy cô ấy thì anh mới nhớ ra chuyện này, vậy thì... Chắc hẳn là kí ức về cô ấy”

"Không phải kí ức về cô ấy.

Hàn Mộc Tử kinh ngạc: “Vậy thì đó là gì?” “Chuyện mà anh nhớ ra là đôi bông tai màu hồng nhạt."

Hàn Mộc Tử vô cùng kinh ngạc đến mức trợn trừng cả 2 mắt, không hiểu vì sao đột nhiên tim lại đập nhanh một cách khó hiểu.

Đôi bông tai màu hồng nhạt.

Không ngờ anh lại nhớ ra chuyện này. Lúc ấy, bởi vì đôi bông tai màu hồng này mà cô với Dạ Mạc Thâm đã cãi nhau một trận, sau đó tình chị em giữa cô và Mạnh Tuyết U vỡ tan. Thậm chí lúc đó sau khi Dạ Mạc Thâm đưa cho cô đôi bông tại đó, Hàn Mộc Tử thậm chí còn ném nó đi

Chuyện đã qua bao nhiều năm mà cô vẫn còn nhớ rõ đến vậy, xem ra chuyện này vẫn luôn là chuyện mà cô canh cánh ở trong lòng

Có lẽ Dạ Mạc Thâm chú ý tới vẻ mặt của cô có gì đó không đúng cho nên anh năm lấy tay của cô chặt hơn. Hàn Mặc Tử cảm thấy đau thì nên phục hồi tỉnh thần trở lại.

Lúc này cô mới nhớ ra điều gì đó, vì vậy thu lại tất cả những canh cánh trong lòng nơi khóe mắt mình.

“Chuyện này đã qua lâu rồi, anh xem... Đây cũng chỉ là một mặt nhỏ thôi chứ cũng không phải là toàn bộ. Cho nên anh không cần phải giải thích với em, em đều biết cả.” Tiêu Túc ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện nên cũng nhớ ra chuyện năm đó, vì thế cậu ta không nhịn được mà nói thêm vài câu: "Thưa mợ, cứ nhắc đến chuyện này là tôi tức giận. Lúc ấy đôi bông tại đó là do cậu Dạ mua đến muốn tặng cho mợ. Thế nhưng lúc ấy không biết Mạnh Tuyết U bị làm sao mà lại trộm mất đôi bông tai đó, sau đó còn đeo lên rồi đi gặp mơ.”

Hàn Mộc Tử: "

Cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhìn sang Tiêu Túc.

Lúc trước, cô vẫn luôn cho rằng Dạ Mạc Thầm là bởi vì tin lời của Mạnh Tuyết U cho nên mới tặng đối bông tại đó

Năm đó cô lựa chọn tin tưởng Da Mạc Thậm cho

nên cô không ngờ rằng chuyện này còn có mặt khác. Thế nhưng sau khi Hàn Mặc Tử biết được, xem như trong lòng cô đã có một cái kết riêng.

Nghĩ vậy, Hàn Mặc Tử nhắm mắt lại, hồi phục lại tâm tình của bản thân. Sau đó cô mới chậm rãi mở miệng: “Nếu không có cơ hội gặp nhau thì làm sao cô ấy có cơ hội trộm đôi bông tai đó chứ?"

Nghe vậy, hàng lông mày của Dạ Mạc Thâm nhíu lại càng chặt hơn. Anh càng nắm chặt lấy tay của Hàn Mộc Tử hơn

“Mộc Tử.”

“Thưa mợ...

“Tôi không sao cả, bây giờ chỉ là chuyện quá khứ. Cho dù trước kia có như thế nào, nhưng chẳng phải đã qua hết rồi sao?” Hàn Mộc Tử thản nhiên cười, biểu cảm trên gương mặt và ánh mặt ở trên mặt trông rất bình tĩnh nhẹ nhàng bâng quơ, giống như cô không hề để ý tới chuyện này vậy.

Thế nhưng trong mắt của Dạ Mạc Thâm, dáng vẻ này của cô lại trở thành một dáng vẻ khác.

Anh đã mất đi trí nhớ, tuy hiện tại chỉ khôi phục một phần trí nhớ, chỉ là một phần rất nhỏ, cho nên những lời mà Tiêu Túc vừa nói ở bên cạnh, đối với anh mà nói thì vô cùng xa lạ.

Những gì anh thấy dường như là một phiên bản khác so với lời nói của Tiểu Túc.

Nghĩ đến đây, Da Mạc Thầm mim chặt môi mỏng, gương mặt bình tĩnh, không hề nói thêm gì nữa. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Truyện88*.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại T*ruyện88.vip để ủng hộ bên mình nhé!

Ngược lại, Tiêu Túc còn đang đánh giá biểu tình của cậu Dạ nhà mình, cậu ta vẫn nhịn không được mà muốn nói thay cho anh vài lời.

"Thưa mơ.....

Hàn Mộc Tử ngẩng đầu lên, nhìn sang Tiêu Túc: “Bác sĩ đã nói về tình hình hiện tại của cô ấy hay chưa?"

Nghe vậy, Tiêu Túc im lặng một lúc, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của cậu Dạ thì thấy gương mặt của anh rất bình tĩnh. Thế nhưng cậu ta cũng không còn tính toán nào khác, nên cuối cùng Tiêu Túc chỉ có thể trả lời câu hỏi của Hàn Mộc Tử.

"Bác sĩ nói vấn đề tinh thần của cô ta rất nghiêm trọng, cho nên thời gian tới cần phải ở lại bệnh viện một thời gian dài để theo dõi thêm "

Cập nhật nhanh nhất trên Tru*yện88.vip

Phải nằm viên sao?

Hàn Mặc Tử gật đầu: "Tôi biết rồi."

"Mợ có định cho cô ta sống ở đây không a?"

"Cứ để cho cô ấy ở đây đi

Cô ta đã trở nên như thế này, báo ứng cũng đã nhận rồi, cho nên Hàn Mộc Tử cũng không còn hận cô ta nữa mà cũng chỉ coi cô ta là một người đáng thương mà thôi.

Còn bản thân cô cũng chỉ là tình cờ gặp cô ta mà

thôi, “Thưa mợ, tôi hiểu rồi ạ, về phía bên này tôi sẽ chuẩn bị thật tốt. Cũng không còn sớm nữa, mợ với cậu Dạ về trước được không ạ?

“Được.”

Hàn Mộc Tử trực tiếp đứng lên định rời đi, thế nhưng khi cô mới đi được hai bước thì đột nhiên nghĩ ra gì đó. Sau đó cô liền xoay người kéo tay áo của Dạ Mạc Thâm.

“Anh không định đi sao?”

Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm khẽ động, anh cứ tưởng rằng cô vẫn còn đang tức giận nên sẽ không để ý tới mình, không ngờ tới cô sẽ xoay người lại hỏi anh.

Trông thấy cô định thu tay lại, Dạ Mạc Thầm không chút do dự liền nam chặt lấy cổ tay trắng nõn kia

Hàn Mặc Tử:

Cô có ý định từ chối một chút, thế nhưng chẳng những không tránh được mà ngược lại tay của mình lại bị Da Mạc Thâm nam chất hơn.

Tuy có chút bất đắc dĩ nhưng Hàn Mặc Tử vẫn mở miệng nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm."

Cuối cùng sau khi tiến hai người đi, Tiêu Túc âm thậm lau mồ hôi ở phía sau Thật ra câu ta cảm thấy câu Dạ như có độc vậy, trước đây gặp bao nhiêu người như vậy, tuy rằng mỗi lần gặp sẽ chịu một chút kích thích, nhưng lại không hề nhớ ra một chút gì cả.

Thế nhưng lần này khi nhìn thấy Mạnh Tuyết U,

không ngờ anh lại nhớ ra một số chuyện không tốt

trước đây. Cho dù cậu ta không phải là mợ nhưng cậu ta cũng cảm thấy được sự oan ức trong đó.

Thế nhưng Tiêu Túc không cảm thấy bởi vì vì Mạnh Tuyết U quan trọng cho nên mới kích thích đến Dạ Mạc Thâm. Nhất định là có nguyên nhân khác.

Lẽ nào là bởi vì anh rất căm hận người này, hoặc là do trước đây anh phải chịu quá nhiều kích thích cho nên bây giờ chỉ cần gặp người quen thì sẽ dần dần nhớ ra một số chuyện?

Tiêu Túc rơi vào trong dòng suy nghĩ.

Cậu ta không biết mình có nên tìm cơ hội để giải thích lại chuyện này với mợ hay không? Nếu không bên này cậu Dạ còn chưa nhớ ra chuyện là như thế nào thì bên kia mơ đã tức giận rồi.

Sau đó câu Dạ cũng không biết phải dỗ dành mỡ như thế nào.

Vậy thì xong rồi

Một lúc sau cậu ta đã hạ được quyết tâm liền quyết định sẽ cố gắng tìm cơ hội giải thích một chút về chuyện này với mẹ

Cập nhật chương mới nhất tại Tr*uyện88.vipco-vo-danh-trao-1015-0