Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 97: Buông tha kháng cự




“Mùng sáu tháng sau, vừa vặn trùng với ngày lễ giáng sinh.”

Tháng sau...

Sắc mặt Tần Ngu khẽ chấn động, cũng quá nhanh đi.

Bất quá mẹ Tần luôn luôn là người cầm lái trong nhà, nói một không hai, nói ra giống như tát nước ra ngoài, chưa bao giờ thu hồi lại quyết định của mình, nếu cô kháng nghị, dựa theo kinh nghiệm lúc trước mà nói, là không có hiệu quả.

Nghĩ tới, cô liền bỏ qua ý kiến phản đối.

Cũng được, nếu đã là chuyện sớm muộn, sớm hai ngày, chậm trễ hai ngày có cái gì khác biệt đâu.

Ngược lại Hứa Giang Nam luôn ôn hòa, vui vẻ nhàn nhạt treo ở trên mặt, không nói gì, xem như ngầm đồng ý, nghe theo an bài.

Kế tiếp, là cùng thương lượng về hôn lễ, nào là tập tục quê nhà, cùng với hỉ phụ (rể phụ, dâu phụ), danh sách khách cần mời.

Hôn lễ cứ như vậy liền được định đoạt xong.

Dù sao cũng là thứ hai, sự vụ trong công ty khó tránh khỏi có chút nhiều, Tần Ngu cũng chỉ xin nửa ngày phép, buổi chiều còn phải đi làm, ăn cơm trưa xong, ba người liền như một trận gió vội vã rời khỏi.

―――

Bóng đêm có chút rã rời, giữa d[[dl;qld màn đêm đen nhánh, treo mấy viên chấm nhỏ lẻ tẻ, lộ ra khung cảnh vắng vẻ.

Tần Ngu đã sớm làm xong cơm, đợi một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thấy Hứa Giang Nam về nhà, chắc là đang bận chuyện trong công ty, Tần Ngu cũng không có gọi điện thoại cho anh, buồn chán làm ổ ở trên ghế sofa xem ti vi.

Đột nhiên, trong không gian yên tĩnh, phát ra một âm thanh tinh tế “Két...“.

Tần Ngu theo bản năng nhìn về phía cửa, thấy cửa đã sít sao đóng chặt lại, ngoái đầu nhìn lại, mới phát hiện, thì ra là do Tần Lãng đẩy cửa phòng ngủ.

Chỉ kéo ra một khe hở bé xíu, bên trong chui ra một cái đầu, nháy con mắt nhìn cô, “Mẹ, con đói bụng.”

Tần Ngu liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn mười giờ tối.

Ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt đáng thương của Tần Lãng, mềm lòng không ít, nếu không, cho Tần Lãng ăn trước?

Đang nghĩ ngợi, ở cửa, cánh cửa kia, chậm rãi mở ra.

Thân ảnh Hứa Giang Nam xuất hiện trong tầm mắt, trên tây trang đen bóng, dường như bị nhiễm khí lạnh trong đêm, tựa hồ phủ một tầng sương trắng, mà trên khuôn mặt thanh tuyển tuấn dật của anh, trong ánh mắt lộ ra nhàn nhạt mỏi mệt.

Tần Ngu hâm nóng thức ăn lên, bưng đến trên bàn cơm, lại bưng một ly nước nóng đưa tới trong tay Hứa Giang Nam, nhàn nhạt hỏi, “Tại sao hôm nay trở về muộn như vậy?”

Hứa Giang Nam khẽ nhấp ly nước, lặng im mấy giây, lúc nhìn về phía Tần Ngu, sắc mặt cũng ôn hòa đi, giọng nói bình tĩnh mà bình thản, chỉ là xen lẫn chút khàn khàn, “Ừ, trong công ty có chút chuyện.”

Tần Ngu không có hứng thú với chuyện làm ăn của Hứa Giang Nam, liền không lên tiếng.

Mấy người yên lặng ăn một bữa cơm, Hứa Giang Nam chui vào thư phòng, Tần Lãng trở về phòng ngủ, Tần Ngu rửa chén.

Thu thập xong đi ra, nhưng lại không thấy hình bóng của Hứa Giang Nam.

Đèn phòng đọc sách vẫn còn sáng, liền đến tìm.

Hứa Giang Nam lẳng lặng ngồi ở trước bàn, nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, một tay đặt ở trên bàn, một tay đặt trên tay vịn ngồi ghế, áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, ánh sáng trên màn ảnh máy vi tính hắc lên mặt anh một tầng trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ tuấn lãng trên mặt, cũng lộ ra một tia lạnh lùng hiếm thấy, mà thần sắc của anh, vẫn luôn chuyên tâm, không biết đang suy nghĩ gì.

Nghe được tiếng bước chân, ngước mắt, nhìn về phía Tần Ngu, “Sao còn chưa ngủ?”

Tần Ngu bước đến, cúi người, nhìn thẳng vào mắt Hứa Giang Nam, đưa tay gõ bàn đọc sách, “Lời này cần phải hỏi anh mới đúng, tiên sinh cuồng việc.”

Hứa Giang Nam nhìn bộ dáng quản gia của cô, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, đôi mắt trong suốt d[d[l[qd bóng loáng, “Còn có một chút chuyện chưa xong, anh làm xong liền đi ngủ.”