Editor: Trà sữa trà xanh
Tần Ngu đưa tay che mắt, chỉ chừa một đường nhỏ.
Đúng như lời của Tống Mạc, màn biểu diễn quả nhiên đầy đủ đặc sắc, không có phụ hy vọng của cô
"Đinh" một tiếng, cá đã nướng xong.
Tần Ngu nhìn cô lấy cá từ trong lò vi sóng ra, mặt ngoài của cá không có gì ngoài tương cùng rau dưa, còn dính mảnh gỗ vụn bị nướng cháy, đen sẫm, nhìn như một nguyên liệu thối nát.
Sau đó, Tần Ngu nhìn thấy chính mình mang theo con cá kia thả vào một cái mâm tinh xảo, đúng vậy, là mang theo.
Bưng cái mâm đến bàn cơm, cầm chén cùng chiếc đũa, bắt đầu tinh tế nhấm nháp, nửa đêm ba giờ rưỡi, trong bóng đêm, cô ngồi ở trong phòng khách to như thế, vừa lòng thỏa mãn ăn cái gọi là cá nướng, hình ảnh quỷ dị và buồn cười.
Tần Ngu trơ mắt nhìn chính mình, ăn xong con cá nướng kia, ngay cả một ít bã vụn cũng không bỏ sót.
Tống Mạc nhìn chằm chằm màn hình, thần sắc càng thản nhiên, thậm chí còn cong khóe môi lên, nghiêng đầu nhìn Tần Ngu một cái, "Như thế nào? Hương vị cá nướng dính mảnh gỗ vụn có phải cực kỳ ngon hay không? Rất non mềm nha."
Tần Ngu chỉ cảm thấy vẻ mặt kia cực kỳ chướng mắt, mười phần vô sỉ, xém chút nữa liền không nhịn được ra tay trực tiếp hủy đi khuôn mặt anh tuấn của Tống Mạc.
Chợt thấy người đàn ông nhanh chóng quay đầu lại, hứng thú nhìn chằm chằm màn hình, "Oh, đến cao trào rồi."
Cao trào?
Nghe được hai chữ này, ánh mắt Tần Ngu tế nhị nhìn Tống Mạc một cái, mới phát hiện, ánh mắt của anh trước sau như một lạnh nhạt, hai chữ này từ trong miệng của anh nói ra không hiểu lại rất không tầm thường, tựa như người này đang muốn dụ dỗ cô vậy.
Tần Ngu nhếch miệng, ngoái đầu nhìn lại, rơi vào trong video, chờ đợi cái gọi là "Cao trào" trong Tống Mạc.
Trong màn hình, cô ăn cá xong, trực tiếp cầm lấy ống tay áo chùi miệng dính bẩn, vui vẻ híp mắt sờ bụng, nấc cục, sau đó thong thả đi thẳng đến phòng ngủ, đúng vậy, là phòng ngủ của Tống Mạc.
Nhưng mà, đẩy hai cái, cửa không có phản ứng chút nào, vẫn sít sao đóng chặt như cũ.
Cô nhấc chân hổn hển đá cửa, cúi thấp đầu chỉ vào cửa, ánh mắt u ám, giọng nói thô lỗ, "Chết tiệt, ngay cả ngươi cũng bắt nạt ta!", bộ dáng đỏ mặt tía tai kia thoạt nhìn thập phần khôi hài.
Mấy giây sau, đã thấy cô như có điều suy nghĩ rũ con mắt, lảo đảo lui về phía sau hai bước, đột nhiên xông lên, bùm một tiếng, dùng sức đụng ở trên cửa, dùng hết sức lực.
Nhưng mà điều này cũng không có tác dụng gì, chất lượng cánh cửa phi thường tốt, cô bị bắn ngược trở lại, nhấc cái mông ngồi trên mặt đất.
Ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm cánh cửa cứng rắn mấy giây, vụt dậy từ trên mặt đất, bắt đầu điên cuồng chuyển động tay nắm cửa, trong miệng còn không ngừng thì thầm, "Không cho lão nương mở, cho ngươi không cho lão nương mở..."
Dùng toàn bộ sức mạnh, dùng cả tay chân, cả người nhanh chóng áp vào trên ván cửa, rất lâu, cuối cùng, sau những lần Tần Ngu tàn phá, cùm cụp một tiếng, tay nắm cửa giòn giã rớt xuống, đập xuống đất.
Cuối cùng Tần Ngu nở nụ cười, khóe môi khẽ toét ra, lộ ra một hàm răng trắng tinh, bộ dáng ngây ngốc, ngơ ngác.
Mấy giây sau, cô tiêu sái đi vào trong phòng, giống như bốn năm trước, cắm đầu ngã quỵ trên chiếc giường lớn màu đen.