Editor: Trà sữa trà xanh
Mấp máy môi, đầu cũng không quay lại mà rời đi, chỉ ném lại một câu, "Câm miệng, ngủ!"
Sau lưng, lại có một bóng dáng nhỏ bé đi theo, Tống Mạc đi vào bên trong phòng, Tần Ngu liền theo sau, ánh mắt tha thiết mong chờ anh, "Anh Giang Nam, em không muốn ngủ trên ghế sô pha, em muốn ngủ trong phòng." Hứa Giang Nam mới mua nhà, có rất nhiều gian phòng, tại sao cô phải ngủ ở trên ghế sô pha.
Tống Mạc nhìn chằm chằm Tần Ngu bình tĩnh nhìn một hồi lâu, đột nhiên bước đến, đưa tay nghiêng người câu Tần Ngu trước mặt, khuôn mặt d]d[l]qd anh tuấn đè xuống, ánh mắt thâm thúy u ám nhìn qua đáy mắt Tần Ngu, "Tần Ngu, cô nhìn rõ đi, tôi không là cái gì anh Giang Nam của cô.
Tần Ngu đưa tay chọc chọc vào mặt Tống Mạc, thần sắc mê ly, "Anh Giang Nam, lúc anh tắm nước tràn vào đầu rồi phải không?"
Tống Mạc giật giật khóe miệng, cúi người, nhìn thẳng Tần Ngu, "Tôi là Tống Mạc, cô nhìn kĩ đi."
Tần Ngu như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm bóng người mơ hồ trước mắt rất lâu, đột nhiên nở nụ cười, "Nói đùa gì vậy, tại sao Tống Mạc đầu heo kia lại đẹp mắt như vậy?"
Tống Mạc đầu heo kia... Cô coi anh như vậy, tốt, phi thường tốt!
Ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh như băng, không chút nào thương tiếc mang theo Tần Ngu một tay ném cô ra ngoài cửa, làm cô đụng vào cửa, trong bóng tối, khuôn mặt người đàn ông sắc lạnh đen nhánh phảng phất như bị nhiễm màu mực.
Ngoài cửa có tiếng la ủy khuất truyền đến, lặng im mấy giây, Tống Mạc cầm chăn mền, kéo cửa ra, đổ ập xuống ném lên trên người Tần Ngu, "Cút!"
――
Nắng chiếu rực rỡ, có vài tia xinh đẹp xuyên qua khe hở rèm cửa sổ rơi vào trong gian phòng yên tĩnh, trở thành ánh sáng duy nhất trong phòng.
Rất tinh tế, phân cách không khí thành hai bộ phận, trong mùa đông lạnh lẽo có một khung cảnh nắng ấm, trong không khí mơ hồ có thể chứng kiến vi bụi thật nhỏ lơ lửng.
Ánh sáng rơi vào hai vai cùng khuôn mặt của người phụ nữ, giống như có quang ảnh nhàn nhạt lưu động, hình ảnh yên tĩnh mà tốt đẹp.
Đột nhiên, lông mi thật dài của cô kích động vài cái, chép chép một cái, khí thế dồi dào từ từ mở mắt.
Hai mắt mê ly mở ra, như đi vào cõi thần tiên vậy, đánh giá hình dáng mơ hồ trước mắt, mà khi ánh mắt chậm rãi rơi bên người, đáy mắt mơ hồ kia dần dần rõ ràng...
Cố Uyển Uyển gắt gao nhìn thẳng người đàn ông bên cạnh.
Một người đàn ông xa lạ, anh tuấn.
Lông mày đậm, sống mũi cao, môi mỏng manh, cho dù là hai mắt đang đóng lại nhưng vẫn hiện ra một cỗ bướng bỉnh bất tuân.
Người đàn ông này, rõ ràng không phải là học trưởng của cô nha!
Suy nghĩ mất trật tự mà hỗn tạp đứt quãng tràn vào d[d]l[q]d đầu óc…
Tối ngày hôm qua, cô cùng học trưởng nồng tình mật ý, tình cảm mãnh liệt như lửa, sau đó tam cấp của cô đột nhiên quấy rối, cô đi toilet, sau đó trở lại ghế lô, cắm đầu ngã vào trong ngực của một người đàn ông, sau đó...
Cố Uyển Uyển đánh mình thật mạnh một cái, giật mình, đẹp trai, nghiệp chướng , cô, cô đây là đi nhầm gian phòng ngủ lầm người nha!
Sít sao siết chặt quần áo, hé miệng không nhịn được thét chói tai ra tiếng, ở phút cuối cùng, đầu tựa hồ bị đình trệ, cổ họng đau rát, giống như là bị ai níu lấy, cuối cùng trong đầu còn sót lại chút lý trí, cuối cùng đã ngừng lại sự kích động của cô.
Không thể kích động, cô phải tĩnh táo phải tỉnh táo lại.
Nếu như người đàn ông trước mắt này là người cô trêu chọc không nổi, nếu như người đàn ông này đã có gia đình, cô lại thét lên như vậy, chẳng phải là...