Editor: Táo đỏ phố núi
Dường như là theo bản năng, muốn cuộn mình rút lui, nhưng người đàn ông lại nói những lời ấm áp vào bên tai cô, nhẹ nhàng chà xát, giống như là hướng dẫn vậy, "Ngoan ngoãn, buông lỏng, làm theo tôi."
Trên bức tường lạnh giá như băng, thân thể lại nóng như lửa, cảm giác như giữa hai tầng băng và lửa.
Lúc mồ hôi đầm đìa, người đàn ông ôm cô vào trong giường lớn, thân thể đè lên trên. Die nd da nl e q uuydo n
Hơi thở đặc biệt thuộc về người đàn ông rất dễ chịu, có mùi thuốc lá nhẹ nàng quanh quẩn bên người cô, làm cho nhiệt độ cơ thể cô không ngừng tăng cao, nóng đến doạ người, theo sự hướng dẫn của anh, cô từng bước một theo kịp tiết tấu của anh, từ từ xâm nhập, mỗi một bước thăm dò đều tốt đẹp khiến cho không người nào có thể tự kiềm chế được.
Trong bóng đêm cứ như vậy quấn quýt si mê, anh ta hết sức dịu dàng, tuỳ ý rong ruổi trong cơ thể cô.
Một lần lại một lần, cho đến khi không còn sức lực nữa.
--- ---
Trong một khu dân cư hạng sang.
Trong phòng không có bật đèn, bên trong tối như mực, lộ ra hơi thở im lặng chết chóc. Diễng đáng ele quiý don
Lê Nhược nằm trên một cái giường lớn, giống như một con cá sắp chết khô vì thiếu nước, mấy sợi tóc rối quấn quanh ở cổ, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má, từng giọt từng giọt rơi xuống giường thấm ướt một mảng gối.
Trong tay cô nắm thật chặt chiếc băng ghi hình, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên có thể thấy được lực nắm lớn như thế nào, dường như muốn bóp nát vật kia ở trong tay, trong đôi mắt xinh đẹp hiện ra vẻ hận thù và tuyệt vọng.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, "Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc." Ban đêm ở đây, có vẻ đặc biệt quỷ dị.
Lê Nhược vẫn bình thường như không nghe thấy, im hơi lặng tiếng nằm trên giường, không nhúc nhích, nhưng mà cô khẽ trợn to mắt lên, bán đứng cảm xúc nội tâm đang sôi trào của cô. Diễng đáng ele quiý don
Tiếng gõ cửa trở nên dồn dập hơn, giống như những hạt mưa liên tục rơi trên cánh cửa.
Lê Nhược hít một hơi thật sâu, bàn tay run rẩy lau nước mắt, chống người ngồi dậy khỏi giường, từng bước từng bước đi về phía cửa, vẻ mặt trở nên khát máu, trong bóng tối khiến cho người ta phải hoảng sợ.
Cửa mở ra, toàn thân người đàn ông mang theo khí lạnh và mùi rượu đang đứng ở cửa, đôi mắt đen nháy mang theo vẻ sung sướng.
"Như thế nào, không mời anh đi vào sao?" Trong đêm tối, người đàn ông cười mở miệng nói.
Lê Nhược mặt không chút thay đổi nhìn khuôn mặt của người đàn ông, nghiêng người sang bên, trong bóng tối, người đàn ông không thấy vẻ nguy hiểm trong mắt cô.
"Sao lại không bật đèn lên?" Thẩm Ngạn tự nhiên đưa tay nhấn công tắc bật đèn lên, trong nhất thời ánh đèn bừng sáng lên, lại có chút chói mắt.
Ngồi xuống ghế sofa, trong lòng tràn đầy vui vẻ nhìn người phụ nữ, "Muộn như vậy tìm anh có chuyện gì?"
Lê Nhược ngước mắt lên, khóe môi đột nhiên nhếch lên, hiện ra một chút ý cười lạnh lẽo thê lương, "Anh nói xem có chuyện gì được?"
Niềm vui sướng đến bất chợt khiến cho đầu óc Thẩm Ngạn bị u mê, anh ta không phát hiện sự khác thường của Lê Nhược, đưa tay gối sau đầu, từ từ dựa người vào sofa, vẻ mặt thong thả liếc mắt, "Anh đoán, em đồng ý gả cho anh."
Đúng như lời nói của Tống Mạc, Lê Nhược nhất định sẽ tìm tới anh ta, cũng nhất định sẽ gả cho anh ra, anh ta từ đầu tới cuối đều rất tin tưởng.
Sắc mặt Lê Nhược chợt trở nên đáng sợ, khi nghe được ba chữ "Gả cho anh" trong chớp mắt giống như một người bị điên nhào tới bóp chặt cổ của Thẩm Ngạn, nước mắt bất ngờ tuôn trào trong hốc mắt, tay của cô không ngừng siết chặt, giờ phút này, cô chỉ muốn giết chết anh ta thôi.
"Gả cho anh? Anh nghĩ rằng Lê Nhược tôi sẽ gả cho người chỉ vì muốn đoạt được tôi mà năm lần bảy lượt sử dụng thủ đoạn hạ lưu sao!"