Editor: Trà sữa trà xanh
Tần Ngu nghĩ giống như giẫm nát đám mây, giống như cô, là bị sắc đẹp của Hứa Giang Nam mê hoặc...
Một hồi lâu, mới nhanh chóng để tùy ý tây trang của Tống Mạc trên cánh tay, tiếp nhận cái hộp.
Ngồi xổm người xuống mở ra, dĩ nhiên là một đôi giày cao gót, còn là GUCCI, Tần Ngu lập tức liền mềm nhũn chân, thiếu chút nữa nhất cái mông ngồi dưới đất.
"Anh thấy cặp giày cao gót kia của em không thể mang nữa, đã giúp em mua một đôi." Hứa Giang Nam cười nhạt nói.
Tần Ngu ngước cằm hơi nhọn lên nhìn về phía Hứa Giang Nam, "Sao lại mua một đôi giày cao gót mắc như vậy, sao em nỡ mang."
Thân hình cao lớn của Hứa Giang Nam khom xuống, "Anh giúp em mang."
Từ trong tay Tần Ngu mây bay nước chảy lưu loát sinh động tiếp nhận giày.
Tần Ngu trơ mắt nhìn cặp giày kia bị Hứa Giang Nam mang vào chân cô, lại trơ mắt nhìn Hứa Giang Nam ôm lấy eo của cô đỡ cô đứng lên, Tần Ngu cảm giác mình như là một bệnh nhân bị tê liệt nặng, nói thật, cả cái chân của cô đều yếu mềm, vừa động sẽ tê liệt như d.d.l.q/d vậy.
Chỉ còn lại bàn tay ấm áp của Hứa Giang Nam như có như không đụng chạm vào mắt cá chân của cô tạo cảm giác tê dại, giống như vừa sờ vào một cột điện, một luồng điện từ đại não lan tràn đến cả thân, chấn động đến mức cô một mảnh chết lặng.
Hứa Giang Nam đẩy cô đi ra bên ngoài đứng trước gương, một đoạn đường Tần Ngu đi giống như đang đi ở trên mây, cô không cảm giác được trên người mình có vật chân thật này tồn tại.
Trước kia cô mang chính là bảy tám chục đôi giày, hiện tại cô mang đúng bảy tám ngàn đôi giày, thật sự là không thể so sánh nổi, nhất thời cô còn không cách nào thích ứng loại biến hóa cực đoan này.
"Đẹp không?" Hơi thở của Hứa Giang Nam cùng giọng nói hơi dày đều rơi vào bên tai Tần Ngu.
Cả người Tần Ngu đều là mộng .
Bất quá đôi giày cao gót bên trong chân nhỏ trước gương xác thực đẹp mắt, ngón chân trắng mượt mà, móng chân chỉnh tề gọn gàng, khéo léo và tinh xảo, vừa đúng hoàn mỹ, giống như vì cô mà tạo ra, thấy rất thuận mắt.
Rất lâu, Tần Ngu mới lấy lại tinh thần, khóe môi chứa đựng ấm áp thoáng cười, "Hiếm khi anh còn nhớ rõ số giày của em."
"Anh đã quên chính mình, nhưng mối quan hệ giữa chúng ta sẽ không bao giờ quên, chúng nó đều khắc vào ở đây của anh." Hứa Giang Nam chỉ vào ngực của chính mình.
Tần Ngu đỏ mặt hồng, không biết nên nói tiếp như thế nào, cô luôn nhanh mồm nhanh miệng, một hồi lâu suy nghĩ, lại chỉ nghẹn ra một câu, "Cám ơn."
"Không cần cám ơn anh, đây đều là do anh cam tâm tình nguyện, Ngu Nhi."
Tần Ngu sững sờ mấy giây, không để lại dấu vết xoay người, "Em đã để lại một bát bát gà cho anh, bận rộn một buổi trưa, đói bụng không."
Một câu nói, hủy diệt tất cả bầu không khí lãng mạn.
Lúc Hứa Giang Nam hoàn hồn, trong lòng đã không còn nhiệt độ quen thuộc, chỉ còn lại mùi thơm dễ ngửi trong không khí, xoay người nhìn bóng lưng Tần Ngu chạy trối chết, tự giễu giật giật khóe miệng.
Tám năm này, cuối cùng anh trở về quá trễ...
Lúc Hứa Giang Nam ăn xong bát bát gà, Tần Ngu đã dụ dỗ Tần Lãng chìm vào giấc ngủ hơn nữa còn ủi tây trang treo ở trong tủ quần áo, từ trong phòng ngủ đi ra, bưng một ly nước ấm ngồi trên ghế d;d'le/q-d sofa, "Anh Giang Nam, chúng ta hàn huyên một chút."
Dứt lời, một góc ghế sô pha khẽ hạ xuống, thân hình cao ráo của Hứa Giang Nam ôm Tần Ngu vào trong lòng, trong lòng Tần Ngu hơi động một chút, không hiểu sao muốn trốn, chẳng biết tại sao.
Thoáng xê dịch ra bên cạnh, đưa ly nước trong tay cho Hứa Giang Nam, nghiêm mặt nói, "Anh Giang Nam, liên quan về Tống Mạc, em muốn biết anh, có kế hoạch gì?"