Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 180: Đấu tranh gay gắt




Editor: Táo đỏ phố núi

Thấy người tới là Tống Mạc, lúc đáy mắt Mộ Song chợt hiện lên sự nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, giống như bị uất ức lắm.

Tống Mạc nhíu mày đi tới.

Mộ Song bổ nhào vào trong lòng của anh, ôm chặt lấy anh, nước mắt thoáng cái rơi xuống.

Tống Mạc đưa tay ôm lấy cô ta: “Làm sao vậy?”

Mộ Song hít một hơi, nén nước mắt lại, mới vừa rồi nước mắt như mưa nhìn về phía Tống Mạc, giờ co rúm lại, ánh mắt né tránh, bộ dạng muốn nói lại thôi, xem ra giống như chứa đựng một bụng nước đắng nhưng không biết ói đi đâu.

Tống Mạc nhìn cô ta chằm chằm, nắm lấy tay của cô ta: “Đừng sợ, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Mộ Song lau nước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng của người đàn ông, mới lấy hết dũng khí từ từ mở miệng: “Hôm nay, lúc bị giết hại em nhìn thấychị ấy ở chỗ góc đường sau lưng của đám người kia, em đang suy nghĩ, có phải chị ấy sợ em chen vào giữa bọn anh, nên mới ra tay với em không, cho nên lúc chị ấy mới tới em hỏi chị ấy một câu, không ngờ được, chị ấy thẹn quá hóa giận, hù đến cả Dương Dương.”

Người đàn ông nhìn Mộ Song với ánh mắt tìm tòi, trầm mặc mấy giây, mới hòa nhã nói: “Mộ Song, Tần Ngu không phải là người như vậy.”

Cho dù Tần Ngu có đánh đá lại tùy hứng, thích khoe khoang lại quái gở, nhưng mà vô cùng lương thiện, sống cùng với cô lâu như vậy, cô là người như thế nào, trong lòng anh rõ ràng nhất.

Sự uất ức trong đáy mắt của Mộ Song càng sâu, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tống Mạc mấy giây, không nói một lời xoay người đi không nhìn anh nữa, chỉ còn lại bóng lưng gầy gò đang run rẩy: “Mà thôi, dù cho em có chết đi, anh cũng sẽ không để ý, anh đi đi.”

“Mộ Song, đừng tùy hứng như vậy.” Hình như người đàn ông ngớ ra một lúc lâu, bàn tay mang theo nhiệt độ chần chừ rơi vào sau lưng của cô ta.

Khóe mắt đỏ hoe của Mộ Song chợt lóe lên một chút vui vẻ vì đã thực hiện được, chợt lóe lên, rồi nhanh chóng biến mất, không tình nguyện xoay người lại, khuôn mặt tái nhợt với vệt nước mắt loang lổ: “A Mạc, không phải em trách anh che chở cho chị ấy, chị ấy là vợ của anh, anh làm như vậy cũng là theo lẽ thường, em chỉ là… quá sợ hãi.”

Đầu ngón tay đột nhiên truyền tới nhiệt độ ấm áp, Tống Mạc theo bản năng cụp mắt xuống, ngón tay thon dài của Mộ Song không biết quấn lấy anh từ khi nào, giống như lúc niên thiếu, mỗi lần bị bắt nạt, cô ấy vẫn thường cầm lấy tay anh như vậy, trốn ra sau lưng của anh, một cô gái coi anh như toàn bộ thế giới, ỷ lại vào anh.

Hình ảnh lơ đãng hiện lên trong đầu chưa tan đi, không biết sao, đột nhiên anh có chút đau lòng.

Không rút tay ra, để cho cô ta tùy ý cầm lấy: “Đừng sợ chờ cho vết thương của em đỡ hơn thì đến nhà anh ở, sau này có anh ở đây, sẽ không ai làm tổn thương em được nữa.”

―――――

Tần Ngu biết rõ Mộ Song sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng lại không ngờ được rằng, cô ta lại chuyển vào nhà họ Tống nhanh như vậy, hơn nữa còn gióng trống khua chiêng chuyển vào nhà họ Tống.

Lúc Mộ Song trốn ở sau lưng của Tống Mạc với gò má đỏ bừng đứng ở phòng khách, nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường và khiêu khích, Tần Ngu suýt chút nữa không nhịn được mà nhào tới.

Không biết ai đó đã từng nói, một nhà không thể dung được hai người phụ nữ, một khi vượt qua con số này, thì sẽ có chuyện xảy ra.

Rất rõ ràng, bây giờ Tống Mạc đã bị mỡ heo làm cho lòng bị ngu muội, đã quên mất thân phận của mình, tác phong xấu đã không còn quan tâm suy nghĩ tới nữa.

Nhưng cô có thể thể hiện ra sao? Cô có thể đi lên túm đầu của Mộ Song tát vào mặt của cô ta sao? Không thể, cô làm như vậy chỉ sợ là phải mang theo bụng bầu sắp tới ngày sinh chạy trốn trong đêm mưa.

Người phụ nữ sen trắng này tới khiêu khích, cô chỉ có thể coi như cái rắm, miễn cưỡng để cho cô ta làm ô nhiễm không khí một chút thôi.

Trong đầu lóe lên rất nhiều hình ảnh, Tần Ngu thản nhiên cười một tiếng, đi lại gần Mộ Song xách túi hành lý: “Em đã xuất viện rồi sao? Tất cả đã ổn rồi chứ?”

Mộ Song nhìn thấy cô thì làm như đụng phải quỷ vậy, lui về phía sau một bước, níu lấy cánh tay của Tống Mạc, nhân cơ hội đụng chạm một chút.

Vẻ bề ngoài của Tần Ngu thì cười nhưng trong lòng không cười, chen vào giữa hai người, làm như không thấy hành động của Mộ Song: “Đến đây đến đây, không cần phải lo lắng, ăn cơm thôi.”

Cánh tay vừa mới khoác lên đã bị gạt xuống, lực tay của Tần Ngu rất lớn, mới vừa rồi chen lấn vào khiến cô ta bị đau một trận, không lưu lại chút dấu vết, cánh tay của Tống Mạc liền chụp lấy cánh tay của Tần Ngu, cảnh tượng này khiến cho cô ta hận nghiến răng. Có thể không cần động tay mà đánh vào khuôn mặt tươi cười, bản lĩnh giả ngu giả dại của Tần Ngu khiến cho cô ta không theo kịp, lúc này chỉ có thể mặc cho Tần Ngu kéo tay của cô ta tới trước bàn cơm.

―――――

Tống Thị.

“Đây là thư ký Mộ, mọi người hoan nghênh.” Tống Mạc và Mộ Song sánh vai đứng trước phòng họp, giọng nói trầm ổn của người đàn ông tuyên bố.

Tần Ngu mang thai đã nhiều tháng rồi, lúc trước chức thư ký cũng đã bị xóa bỏ rồi, bây giờ, lại từ trên trời giáng xuống một người đẹp thư ký, trong lúc nhất thời, sắc mặt của mọi người kinh ngạc không thôi, hiển nhiên là không kháng cự được sự nhiều chuyện ở trong lòng, nếu không phải Tống Mạc đang ở đây, chỉ sợ buổi họp này chỉ sau một giây sẽ biến thành tiệc trà.

Khó khăn lắm mới nhịn được tới lúc tan họp, mọi người cũng không nhịn được nữa, bảy tám người tụ lại một chỗ, trong lúc nhất thời những lời đồn đãi xuất hiện đầy trong công ty, vô cùng náo nhiệt.

“Thử đoán một chút xem, thư ký nhảy dù mới này có lai lịch gì?”

“Theo tôi thấy, không đơn giản.”

“Lần trước thư ký nhảy dù không phải là vợ của Tống tổng sao, lần này, có phải là…”

“Bề ngoài thoạt nhìn như là thay đổi thư ký, nói ngầm không chừng là thay đổi phu nhân nhà họ Tống.”

...

Mọi người suy đoán với khí thế ngất trời, không đề phòng Mộ Song đi theo sau lưng của Tống Mạc, cả hai xuất hiện ở đại sảnh, sắc mặt nhất thời biến đổi, tất cả đều im miệng lại, lập tức giải tán như chim bay nháo nhác.

Mộ Song ở đại sảnh nhìn quanh một lượt, đáy mắt chợt hiện lên một chút vui vẻ.

Không bao lâu nữa, nơi này sẽ có một nửa là giang sơn của cô …

―――――

Thời gian thoáng trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã hết tháng.

Thời gian một tháng này, nhà họ Tống có thể nói là bên ngoài thì sóng yên biển lặng, nhưng bên trong thì sóng lớn mãnh liệt.

Mộ Song đã dùng không ít biện pháp để đối phó Tần Ngu, nhưng không biết tại sao Tần Ngu rất thông minh, cứ thế giả ngu giả dại, khiến cho cô ta mỗi lần giống như đấm vào bông, không hề có chút tác dụng.

Người kia cho cô ta thời gian cũng không nhiều, cô ta phải mau chóng nghĩ cách nào để đuổi Tần Ngu ra khỏi nhà họ Tống.

Mộ Song cầm một ly nước ở trên tay đứng ở trước cửa sổ sát đất, đứng nhìn những ngọn đèn ở xa xa đến xuất thần.

“Mẹ, mẹ…” Trong không khí yên tĩnh đọt nhiên vang lên một giọng nói nức nở.

Mộ Song ngoảnh đầu lại nhìn, Tống Dương lấy một tay che trán chầm chậm chạy lại, trên mặt máu đang chảy xuống, thẳng một đường, nhìn rất đáng sợ.

“Dương Dương, làm sao vậy?” Trong lòng chấn động, đặt chén nước trong tay xuống, vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống lấy một tay ôm chặt Dương Dương vào trong lòng, đau lòng đến mức nhíu mày, cẩn thận đẩy một tay của Dương Dương ra: “Được rồi, để mẹ xem một chút.”

“Mới vừa rồi đi lên cầu thang không cẩn thận bị ngã xuống, đụng vào tường, mẹ, Dương Dương đau…”

Trên trán của Dương Dương bị một lỗ hổng lớn, máu tươi không ngừng chảy ra từ bên trong, giống như là không thể ngăn lại được, vết thương như vậy đổi lại là những đứa trẻ khác đã sớm khóc ầm lên, nhưng Tống Dương lại cố gắng chịu đựng, hốc mắt ngân ngấn nước, không ngừng lởn vởn những lại không chịu rớt xuống.

Trong lòng Mộ Song đau xót, ôm lấy Tống Dương đi xuống lầu.

―――――

Lúc Tống Mạc nhận được điện thoại chạy tới bệnh viện, thì thấy Tống Dương yên lặng nằm trên giường bệnh, trên đầu băng một miếng vái, Mộ Song cúi người chuyên tâm lau gò má cho bé.

Tống Dương cũng là con trai của anh, giống như Tống Lãng, là cốt nhục nhiều năm không hề hay biết của anh.

So sánh với Tống Lãng, Tống Dương lại càng làm cho anh có cảm giác áy náy, anh đã bỏ lỡ thời gian trưởng thành của bé, mà bây giờ, cho dù bé đã trở về, anh cũng không thể cho bé một tình thương của người ba một cách toàn tâm toàn ý, thậm chí, anh còn không biết làm thế nào để thân thiết với bé.

Tống Lãng và Tống Dương quả thật rất khác nhau.

Tống Lãng sáng chói như ánh mặt trời, hoạt bát linh động, khiến cho người ta yêu thích, còn Tống Dương giống như một thân cây sống ở sa mạc, yên tĩnh trầm mặc, kiên cường chịu đựng.

Rất lâu, anh muốn thân thiết với Tống Dương, nhưng lại không biết làm như thế nào, Tống Dương đối với anh, giống như có chút sợ hãi, có chút xa cách.

Đứng xuất thần mấy giây, lại nghe thấy một giọng nói mang theo nụ cười: “Tới rồi à.”

Tống Mạc gật gật đầu, ánh mắt rơi vào trên trán Tống Dương: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ra ngoài nói.” Sắc mặt Mộ Song đột nhiên thay đổi, vui vẻ biến thành bất đắc dĩ, quay đầu lại như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Tống Dương, không khỏi thở dài một hơi, kéo Tống Mạc đi ra hành lang.

Tống Mạc: “Vết thương trên đầu của Dương Dương là thế nào?”

Hai tay của Mộ Song xoắn lại, cúi thấp đầu: “A Mạc, em không biết chuyện này có thật hay không, nhưng quả thực là chính miệng Dương Dương nói với em là chị ấy đẩy con xuống cầu thang.”

Tống Mạc lập tức nhăn mày lại, trên mặt hiện lên sự ngạc nhiên và nghi ngờ.

Thấy Tống Mạc trầm mặc không nói gì, nghi nghi ngờ ngờ không tin, Mộ Song lại nói: “Nếu như lần trước em đã nhìn thấy chị ấy ở góc đường là ngoài ý muốn, vậy lần này thì sao? Chẳng lẽ một đứa bé như Dương Dương lại có thể nói dối? Em biết chị ấy không phải là người như vậy, nhưng lòng ghen tỵ của phụ nữ rất đáng sợ, chị ấy, có lẽ thật sự hiểu lầm em…”

Vẻ mặt Tống Mạc phức tạp, mấy giây, mới trở nên bình tĩnh: “Chuyện này anh sẽ điều tra rõ ràng, nếu quả thật là cô ấy làm, anh sẽ cho em và Dương Dương một sự công bằng.”

―――――

“Em ấy và Dương Dương đâu.” Ngủ một giấc tới lúc cơm chiều, đi xuống lầu, phát hiện ra trên bàn ăn thiếu gương mặt khiến cô đau đầu, Tần Ngu có chút kinh ngạc.

Động tác của Tống Mạc khựng lại: “Bọn họ đi bệnh viện, em không biết?”

Tần Ngu gãi gãi đầu: “Em vẫn ngủ suốt, sao thế, đã xảy ra chuyện gì?”

“Mộ Song nói, Dương Dương bị em đẩy xuống cầu thang bị thương, anh muốn hỏi em, chuyện này có đúng là như vậy thật không?” Ánh mắt của người đàn ông nhìn thẳng vào cô, đáy mắt khẽ hiện lên sự hờ hững.