Editor: Trà sữa trà xanh
Người phụ nữ cúi đầu quấy cà phê trong ly, ánh mặt trời chiếu vào lọn tóc cùng khuôn mặt của cô, tỏ ra nhu nhược lại điềm tĩnh, nhưng mà hình ảnh đó trong mắt Tần Ngu, chính là một bạch liên hoa đang giả bộ mà thôi, từ giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, người phụ nữ này không phải là người lương thiện.
Quả nhiên, một giây sau người phụ nữ kia khẽ mỉm cười với cô: “Tần tiểu thư, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, vị trí Tống phu nhân này, cô nên nhường cho tôi đi.”
Đáy lòng Tần Ngu cười lạnh một tiếng, cô đã gặp qua tiểu tam không biết tự lượng sức mình, mấy năm qua không thiếu mấy tiểu tam đến cửa khiêu khích tuyên bố muốn đoạt đi vị trí Tống phu nhân, lấy mang thai uy hiếp cô cũng không có ít, vị trước mắt này...
Ừ, dung mạo thì thượng đẳng, dáng người cũng không phân cao thấp với cô, vậy cô ta vì cái gì dám đi khiêu khích cô đây? Không phải cô ta coi thường Tần Ngu cô chứ?
Tần Ngu bưng cà phê trước mặt lên uống một ngụm nhỏ, phong khinh vân đạm như lão tăng đã nhập định: “Vị tiểu thư này, cô có biết bao nhiêu người đã nói như vậy với tôi không?”
Người phụ nữ kia không thờ ơ khinh thường Tần Ngu, hiển nhiên cũng là một người phụ nữ cực kỳ trấn định: “Cô nghĩ rằng tôi giống những người kia sao? Tần tiểu thư, cô cũng quá coi thường tôi rồi.”
Tần Ngu lườm người phụ nữ kia, ánh mắt kia, thần thái kia, rõ ràng là một bạch liên hoa đạo hạnh cực cao nha, không trách được...
Bất quá Tần Ngu cô đã quá chuyên nghiệp để lật đổ bạch liên hoa hai mươi năm qua, cho dù Bạch Liên Hoa đã thành yêu tinh cũng phải lột mặt nạ xuống trước mặt cô.
Tần Ngu cười nhạt một tiếng: “Chớ nói nhảm, cũng đừng thị uy với ta, có bản lãnh thì hãy khoe khoang.”
Trên mặt người phụ nữ đột nhiên lộ ra thoáng sự gần gũi thậm chí có thể nói là tràn đầy mẫu tính, giống như người lãnh diễm cao quý vừa rồi kia căn bản không tồn tại, chỉ là do Tần Ngu cô chưa tỉnh ngủ sinh ra ảo giác thôi, Tần Ngu nhịn không được âm thầm tắc luỡi, thật sự quá thủ đoạn nha, đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách nha.
Lại nghe một giọng nói mềm mại từ phía sau truyền đến: “Mẹ mẹ.”
Tần Ngu theo bản năng quay đầu lại.
Không thấy thì không gấp gáp, vừa nhìn thấy đã hù dọa Tần Ngu nha.
Phía sau là tiểu suất ca nha, khuôn mặt nhỏ nhắn mi thanh mục tú, tuấn mỹ, nếu nói không phải là con ngoài giá thú của Tống Mạc thì là nói dối nha!
Tiểu suất ca trong sự kinh ngạc vạn phần của cô một đường đi tới bên người phụ nữ kia, bộ dáng thân mật nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt của người kia.
Cô ta là mẹ của đứa nhỏ này sao
Người phụ nữ này là...
Tần Ngu kinh ngạc mở miệng: “Rốt cuộc cô là ai?”
Trên mặt người phụ nữ kia lộ ra một nụ cười vui vẻ mà đầy mỉa mai: “Ai, đã quên tự giới thiệu mình, tôi là Mộ Song.”
Tần Ngu chỉ cảm thấy trong đầu giống như lóe qua một tia chớp, làm đầu óc cô trống rỗng.
Mộ Song Mộ Song, cái tên này, cô từng nghe Tống Mạc nhắc qua không chỉ một lần, người ta đều nói say rượu nói lời thật, lúc say rượu người ta sẽ kêu tên người mình yêu, cho nên người phụ nữ này là người yêu cũ của Tống Mạc, hay là, không chỉ là người yêu cũ?
Không chỉ đầu Tần Ngu trống rỗng, lần này ngay cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Mối tình đầu mãnh liệt như hổ, những lời này tuyệt đối không phải không đúng, không có lửa thì sao có khói, người phụ nữ này là mối tình đầu của Tống Mạc, Tống Mạc đương nhiên rất yêu cô ta, không phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao: Mối tình đầu của nam chủ mất tích mấy năm kiêu căng trở về còn mang thai, nữ chủ bị nhà giàu có vô tình đá ra, sau đó đêm mưa sinh con nha, sống không bằng chết. Nghĩ đến như vậy, cô chợt phát hiện bạch liên hoa này không chừng có thể nhấc lên một sóng gió không nhỏ đâu nha.
Bất quá phải xem người phụ nữ kia có tính toán gì trước, tuyệt đối không thể làm rối loạn trận tuyến của mình nha.
Sắc mặt của Tần Ngu chậm rãi khôi phục lại bình thường, ánh mắt xẹt qua gò má trào phúng của người phụ nữ kia, xoay người rời đi.
―――――
“Vú Trương, gần đây phu nhân mang thai nên có áp lực rất lớn, hình như còn tái phát bệnh mộng du, từ đêm trở đi, bà phải gia tăng người trông giữ, buổi tối an bài phải người trực, thay phiên chăm sóc phu nhân, đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì.” Người đàn ông nghiêm túc phân phó.
Cửa đột nhiên bị người đẩy ra, là Tần Ngu trở về.
Vú Trương nhìn chằm chằm Tần Ngu mấy giây, mới cười mỉm gật đầu: “Thiếu gia, tôi đã nhớ kỹ, người yên tâm đi.”
Thấy trên mặt vú Trương cực kỳ tế nhị, Tần Ngu kinh ngạc đi đến: “Chuyện gì vậy?”
“Thiếu gia phân phó tôi chăm sóc phu nhân.” Vú Trương nói.
“Vú Trương, bà đi chuẩn bị đi.” Tống Mạc đột nhiên lên tiếng cắt đứt, Tần Ngu ngẩng đầu, trên mặt anh có vẻ mất tự nhiên.
Đáy lòng Tần Ngu nhịn không được cười rộ lên, người đàn ông này, quan tâm cô lại không cho cô biết, chết vì sỉ diện nha.
Tống Mạc nhìn cô, ánh mắt rơi vào trên chân Tần Ngu, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: “Tại sao lại mang giày cao gót?”
Tần Ngu nhếch miệng, nói nhảm, đi gặp tình địch sau cô có thể hạ thấp địa vị của mình được, cho dù cô là phụ nữ có thai, trên khí thế cũng không thể bị đè xuống nha.
Bất quá lời này cô cũng không dám nói với Tống Mạc, bất quá, nếu Tống Mạc biết mối tình đầu của anh đã quay về hơn nữa còn muốn đoạt vị trí Tống phu nhân thì sao nhỉ..
Phúc chí tâm linh, Tần Ngu vẫn không nhịn không được hỏi ra miệng: “Ông xã, cái kia, Mộ Song là ai vậy?”
Tống Mạc đang giúp Tần Ngu cởi giày thì ngón tay cứng đờ, một hồi lâu, mới dùng tay nâng mắt cá chân của cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Một người bạn cũ, sao đột nhiên hỏi cái này?”
“Không có gì, hai ngày trước đột nhiên nghe Cố Uyển Uyển nhắc tên này.” Tần Ngu cuống quít giải thích.
Tống Mạc không nói gì nữa, giúp cô thay xong dép, đứng dậy nói: “Ăn cơm đi.”
―――――
Tiệc lộng lẫy.
Mộ Song đứng ở cuối hành lang nhìn một bóng lưng thanh dật không nhiễm phàm trần trong đám người, khóe môi chậm rãi quyến rũ ra, thấy bóng dáng kia biến mất ở cửa phòng, Mộ Song vẫy tay về phía sau.
Lập tức có một người đàn ông từ phía sau cô đi ra: “Phu nhân, ngài có phân phó gì ạ?”
“Nhìn chằm chằm người đàn ông kia cho tôi, chừng nào anh ấy rời khỏi phòng, lập tức cho tôi biết.”
“Tôi đã rõ.”
Mộ Song gật đầu, xoay người đi vào ghế lô của mình.
Trong ghế lô Tống Dương đang nhu thuận ăn cơm, thấy Mộ Song đi tới, ngẩng đầu cười một tiếng: “Mẹ mẹ.”
Mộ Song ngồi xuống bên người bé, đưa tay xoa xoa đầu của bé: “Dương Dương ngoan ngoãn, lát nữa mẹ sẽ dẫn con đi gặp một người, đến lúc đó con phải gọi người đó là ba nha, nhớ kỹ chưa?”
“Nhưng mà Dương Dương đã có một người ba ba rồi mà.” Đứa bé ngước mắt, ánh mắt ngạc nhiên.
Sắc mặt của Mộ Song hơi đổi: “Đừng hỏi, tóm lại, con phải nghe lời của mẹ.”
Tống Dương gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Từ nhỏ đều là như vậy, không ai quản bé, không ai để ý tới yêu thích của bé, lúc nào bọn họ cũng nói cho bé biết, đây chính là số mệnh của bé, bé đừng hỏi gì, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ bảo bé làm cái gì, bé liền làm cái đó.
Mộ Song nhìn chằm chằm gò má yên tĩnh của Tống Dương, trong lòng khẽ nổi lên chua xót, rất lâu sau mới ép xuống.
Bữa cơm này chỉ ăn mới được một nửa, người đàn ông lúc trước liền đi đến: “Phu nhân, người nọ đã vào toilet.”
Mộ Song gật gật đầu, nhìn Tống Dương đang cúi đầu ăn cơm: “Ở chỗ này chờ mẹ, mẹ lập tức dẫn người đến.”
―――――
Đến khi Tống Mạc nhìn thấy người phụ nữ anh hận thấu xương nhưng không cách nào từ bỏ đứng trước mặt anh, thì anh quên mất nói chuyện.
Thời gian giống như trong nháy mắt trở lại bảy năm trước, thời gian như nước thủy triều tràn vào trong đầu, quá khứ lại hiện lên lần nữa, đã từng tình sâu như biển, như trở về.
Bạn có từng yêu một ai đó sâu đậm không? Bạn có từng hận một người không?
Rồi một ngày nào đó bạn cho rằng người đó sẽ không còn xuất hiện trước mặt các bạn nữa lại đột ngột đứng trước mặt bạn khi bạn không kịp chuẩn bị, bạn sẽ nước mắt rơi như mưa sao?
Như đã trải qua một vòng luân hồi, ở hai đầu hành lang, hai người nhìn nhau, nước mắt ướt hốc mắt.
Rất lâu sau, Mộ Song tiến lên phía trước, giống như nhiều năm trước nhanh nhẹn cười một tiếng: “Đã lâu không gặp.”
―――――
“Những năm này anh sống như thế nào?”
“Rất tốt.”
“Còn em?”
“Em không tốt, thật không tốt.” Mộ Song cong cong khóe môi, nước mắt rơi xuống: “Không có anh sao em sống tốt, A Mạc.”
Xưng hô quen thuộc, người vẫn không thay đổi, giống như ký ức ngày hôm qua.
Không có anh sao em sống tốt, chỉ một câu như vậy, khiến Tống Mạc như nghẹn ở cổ họng, trầm mặc rất lâu, anh mới ngước mắt, trào phúng cùng đau lòng đều lưu chuyển trong đáy mắt: “Đã như vậy, vì sao lúc trước không nói tiếng nào mà rời đi?”
“Anh cho rằng em tự nguyện rời đi sao? Lúc trước bác trai mang người tới tìm em, nói em không rời đi bác liền làm em biến mất trong thành phố này.” Nhớ lại chuyện cũ, chua xót cùng ủy khuất trong đáy mắt của Mộ Song hóa thành nước mắt rơi: “A Mạc, cho tới bây giờ thứ Mộ Song em sợ không phải là chết, em là con gái riêng của Mục gia, từ nhỏ nhận hết bắt nạt cùng lăng nhục, em như không tồn tại trên thế gian này, không ai quan tâm, nhưng lúc đó không giống nhau, lúc bác trai tới tìm em, em đã mang thai Dương Dương, con là thứ kết nối cuối cùng giữa em và anh, con là con của anh, em không thể để con chết theo em, em chỉ có thể lựa chọn rời đi, em không có biện pháp khác, A Mạc em không có biện pháp khác.”
Tất cả chân tướng của năm đó đã bị vạch trần toàn bộ dưới ánh mặt trời, Tống Mạc mới biết năm dó máu chảy đầm đìa, tàn khốc như vậy, cơ hồ khiến toàn bộ hận ý trong lòng anh đều sụp đổ hết.
“Dương Dương ở đâu?” Đốt ngón tay bị nắm đến trắng bệch, Tống Mạc mới lên tiếng, đáy mắt ôn nhu một mảnh.
Mộ Song kêu to vào cửa: “Dương Dương!”
Một người đàn ông dẫn một đứa bé trai yên tĩnh đi ra.
Khuôn mặt giống nhau, đều thanh tú, nếu như có một chỗ không giống, chính là làn da của đứa bé này không bạch hi giống anh.
“Ba ba.” Đứa bé chậm rãi đến gần, đứng ở bên người Mộ Song, giương mắt nhút nhát e lệ nhìn Tống Mạc, nhu thuận kêu một tiếng ba ba.
Ngực như có đồ vật gì đó vỡ vụn, Tống Mạc nhếch môi cười, “Đến chỗ ba ba nào.”