Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 170: Vụ án khó phân biệt




Tần Ngu lại ngủ thiếp đi, kể từ lúc sốt cao vào nằm viện tới giờ, cả ngày lúc nào cô cũng trong trạng thái mơ màng, rất ít khi tỉnh táo, bác sĩ nói, tình trạng của cô là do bị kích thích thần kinh tích tụ lại nên cơ thể mới mệt mỏi như vậy, nếu như tình trạng này tiếp tục kéo dài, chỉ sợ là sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Tống Mạc nhìn người phụ nữ mặc bộ quần áo màu trắng nằm trong chăn tới xuất thần, cô gầy gò và tiều tuỵ như vậy, sự vui tươi của ngày xưa không còn nữa, bây giờ cô giống như một bó hoa bị héo tàn, nếu như có cơn gió thổi qua, chẳng mấy chốc mà cô tan tác đi mất. 

Dưới đáy mắt khẽ hiện lên sự buồn bã, khuôn mặt của người đàn ông trở nên mù mịt và ẩm ướt. 

Đột nhiên trên bàn vang lên tiếng chuông điện thoại di động quấy nhiễu suy nghĩ của anh, người đàn ông hơi ngẩn ra, vừa mưới cất bước đi tới bên cạnh bàn cầm điện thoại di động lên.

Là một số điện thoại lạ, không ngừng loé sáng trên màn hình điện thoại, dường như không hề biết mệt mỏi.

Anh chần chừ mấy giây, bấm nhận cuộc gọi.

Bên kia đầu điện thoại truyền tới một giọng đàn ông xa lạ, “Tống tiên sinh, chào ngài, con trai của ngài hiện tại đang nằm trong phòng VIP 506 tại bệnh viện thành phố.”

Mặt Tống Mạc liền biến sắc, trái tim ở trong ngực đang kéo dài hơi tàn như được tiếp thêm mẻ máu mới, nhanh chóng đập mạnh lên, còn có một cảm giác vui mừng hiện lên trong ánh mắt, ngón tay nắm chặt lại không ngừng run rẩy, lúc này sau nhiều ngày anh vui sướng như vậy, anh quên mất cả người đàn ông mới cung cấp tin tức này cho anh.

Dường như là trong nháy mắt, anh ném điện thoại di động sang một bên, vắt giò lên cổ chạy ra khỏi bệnh viện. 

―――――

Bệnh viện thành phố đúng là bệnh viện Tần Ngu đang ở, Tần Ngu ở phòng VIP 504, Tống Lãng ở 506, cách Tần Ngu chỉ có hai bức tường.

Nhưng mà chỉ một phút thời gian, Tống Mạc đã đẩy cánh cửa phòng 506 ra.

Giờ phút này thời gian như ngừng trôi, cả đất trời chỉ còn lại sự im lặng, rõ ràng khoảng cách chỉ có vài mét, nhìn bóng dáng thân thể bé nhỏ trên chiếc giường bệnh xa lạ, chân của anh lại không thể nào tiếp tục đi về phía trước được nữa.

May mà với khoảng cách như vậy, anh cũng có thể nhìn thấy được cơ thể gầy như que củi của đứa bé, chỉ có cái đầu nho nhỏ là thò ra ngoài, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt gầy gò như chỉ có da bọc xương thôi, làn da thì xám xịt, còn có một chút dấu vết màu đỏ tươi, khiến cho hốc mắt anh đau nhói.

Cứ đứng xa xa như vậy, Tống Mạc đứng một lát rồi trong nháy mắt đã phân biệt được.

Đó là con trai của anh, là cốt nhục trên người của anh, dường như vào lúc anh tuyệt vọng như sắp mất đi thì lại có được, vì vậy tất cả sự lạnh lùng của anh trong nháy bắt đã bị đánh cho vỡ vụn, trong lồng ngực dâng lên một cảm giác đau đớn như bị xé rách ra, hốc mắt anh đỏ ửng lên, anh chạy lại, ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ kia.

Trên khuôn mặt của Tống Lãng lạnh ngắt, khiến cho làn da trên cả người của bé cũng lạnh, hơi thở rất yếu ớt, không giống như người sống.

Tống Mạc nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, thân thể nho nhỏ này đến tột cùng thì đã bị hành hạ như thế nào? 

―――――

Kiều Hi sảng khoái tinh thần đi tới phòng làm việc, vụ án này đã kéo dài nửa tháng cuối cùng cũng có tiến triển, cả cục cảnh sát như đi ra khỏi sương mù, trong lòng tất cả mọi người không khỏi cảm thấy phấn chấn tinh thần.

“Chuyện gì đáng để cho em giống như con bồ nông lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt tôi như vậy?” Nằm xấp lên hồ sơ vụ án, người đàn ông không ngẩng đầu lên nói.

“Bồ nông là cái gì?” Kiều Hi vui vẻ đi lại trước mặt của anh.

"..." Chân mày của Cố Viêm Chi lông run lên hai cái, trên thế giới này không có chuyện gì bực bội hơn chuyện có bạn lấy chỉ số thông minh của cô ấy ra để mỉa mai cô ấy nhưng cô ấy lại không hiểu là bạn đang mỉa mai cô ấy.

Tâm trạng của Kiều Hi đang rất vui, cho nên không thèm chấp nhặt sự im lặng của anh, đưa tay tay bắt chéo ở sau lưng, cười hề hề thần bí nhìn Cố Viêm Chi, “Có hai tin vui, anh muốn nghe cái nào trước?”

“Không cần dùng những chuyện nhảm nhí như vậy để lãng phí thời gian của tôi.” Cố Viêm Vi viết vài nét chữ ở trên giấy vẫn cúi đầu nói.

"..." Kiều Hi ghét bỏ nhếch miệng cười, "Đúng là người không có chút thú vị nào.”

Kiều Hi tiếp tục nói, "Tin vui thứ nhất, người bị hại liên tục mất tích mấy ngày, sáng hôm nay đã bị trả về.”

“Bị trả về?” Đột nhiêm Cố Viêm Chi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt của cô. 

“Tôi cũng không biết chi tiết lắm, chỉ biết là đám người bên đội cảnh sát hình sự nói lại với tôi như vậy.” Kiều Hi gãi gãi đầu.

“Tin vui thứ hai.” Cố Viêm Chi chủ động đặt câu hỏi.

Kiều Hi lấy một túi hồ sơ ra, ngón tay trắng nõn thon dài gõ gõ lên, “Kết quả giám định pháp y.”

Cố Viêm Chi mở túi hồ sơ ra, trên mặt viết rất rõ: Người chết là Thẩm Vi Nhi; giới tính Nữ; 27 tuổi; chết vào tối ngày hôm qua; vết thương chí mạng là ở cổ họng, một đao chém đứt cổ họng, động mạch mất máu quá nhiều mà chết…

Kiều Hi rất tuỳ tiện đứng ở sau lưng của anh, một cánh tay đè lên đầu vai của Cố Viêm Chi, tay kia gõ gõ lên túi hồ sơ, “Anh nói không sai, theo như kết quả giám định pháp y, thi thể hoàn toàn bị biến dạng đến mức ngay cả cha mẹ ruột của cô ta cũng không nhận định được thi thể này có phải là Thẩm Vi Nhi hay không.”

Trên mặt Cố Viêm Chi hơi lộ ra sự vui vẻ kiêu căng, “Kết luận của tôi sẽ không bao giờ sai.”

Cửa phòng nghiên cứu đột nhiên có người đẩy ra, một nhân viên cảnh sát còn trẻ tuổi đi tới, “Cục trưởng thông báo - - bây giờ toàn thể nhân viên lập tức đến phòng họp để họp.” Dđienn damn leie quyýdon.

―――――

Đúng vào khoảng bốn năm giờ chiều, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng họp. Kiều Hi ngồi ở trong góc, nhìn Cố Viêm Chi mặc một bộ quần áo màu đen đứng thẳng người, gương mặt tuấn tú đi lên trên bục.

Trong phòng họp rộng lớn ngồi đầy người, hội nghị lần này mục đích là xác định sơ bộ sát thủ, rồi nhanh chóng tìm kiếm trong phạm vi toàn thành phố.

Cố Viêm Chi nhìn qua một lượt, rồi khẽ mở miệng: “Hung thủ là nhân vật điển hình của ‘Tội phạm có tổ chức”. Đây hoàn toàn ngược lại với ‘Tội phạm không có tổ chức’. Thứ hai, người này có bệnh về tinh thần, hành vi hỗn loạn, không có tính toán kế hoạch, tội phạm đã để lại vô số sơ hở ở hiện trường. Mà tội phạm của chúng ta, rất rõ ràng đã thuộc về vế trước.

Đầu tiên, hung thủ và người chết có liên hệ, tất nhiên là cô ta có quen biết, hơn nữa cô ta cũng biết khá rõ, bởi vì trên mặt của người chết không có vẻ mặt kinh ngạc hay sợ hãi, điều này chứng minh được rằng người chết không đoán được là hung thủ sẽ giết cô ta, cho nên hung thủ là người quen của cô ta, hơn nữa trong tiềm thức cô ta cũng yên tâm với hung thủ. Và tôi còn suy đoán hung thủ có sự oán hận tới cực điểm đối với người chết mà người chết cũng không biết cảm xúc này của hung thủ, bởi vì sau khi người chết chết đi, hung thủ còn tàn sát ở trên mặt thâm chí cả vị trí kia của người chết. Dđienn damn leie quyýdon.

Người bị hại bị chém một đao trí mạng ở cổ họng, hung thủ chọn phương thức nhanh nhất cũng đơn giản nhất để giết người, sau đó dọn dẹp hiện trường cũng cực kỳ đơn giản và thô bạo, tôi ở trong nhà tắm của người chết phát hiện ea có vết máu trên khăn lông ướt và mấy đôi bao tay, hung thủ giết người lần này rất non nớt, rất có khả năng đây chính là hung thủ lần đầu tiên gây án. Đương nhiên, còn có một khả năng nữa chính là tạm thời nảy sinh lòng tham mưu sát, ngay từ đầu hung thủ không muốn giết chết người bị hai, cũng có thể hung thủ và người bị hại đã tranh cãi kịch liệt hoặc là vì nguyên nhân nào khác khiến cho hung thủ ra tay giết người.

Nếu như là tình huống thứ nhất - - tức là có ý định mưu sát, hung thủ sớm dự tính giết người, hơn nữa loại suy nghĩ này đã tồn tại lâu dài ở trong đầu của hung thủ, nhưng vẫn không có cách nào áp dụng, điều này giải thích rõ hung thủ không có can đảm giết người hoặc là trình độ biến thái không nhiều. Nhưng đột nhiên hung thủ lại ra tay giết người, thì cần phải có cái gì đó kích thích. Khiến cho mâu thuẫn của hung thủ và người chết càng sâu nặng hơn, sự căm hận ở trong lòng của hung thủ đối với người chết sâu nặng hơn, khiến cho áp lực tâm lý của hung thủ gia tăng, từ đó mới làm ra chuyện như vậy.

Đáng lưu ý chính là vị trí của người chết trong quá trình gây án đã bị di chuyển đi, theo như sự quan sát của tôi, người chết đáng lẽ ra là chết trong phòng tắm, sau đó lại bị chuyển tới phòng khách, còn nguyên nhân tại sao làm như vậy, có thể là hung thủ muốn dễ dàng xoá dấu vết còn sót lại ở hiện trường, cũng có thể là một loại - - ra oai. Taoo do leê quíy dđono.

Mặt khác sau khi người chết tử vong, thi thể bị rời đi cùng với tình tiết người chết bị một đao chí mạng chúng minh hung thủ có sức lực rất lớn.

Cho nên, chúng ta chủ yếu điều tra trong phạm vi là những người biết Thẩ, Vi Nhi, có quan hệ yêu hận hoặc khúc mắc với cô ta, thân phận của hung thủ có thể là sát thủ, bác sĩ hoặc là bất kỳ người nào thường hay dùng đao trong ngành sản xuất.”

Anh nói xong, bên trong căn phòng tất cả đều im lặng.

Kiều Hi ở trong đám người, đứng xa xa nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Viêm Chi, ánh nắng chiều khẽ chiếu lên người của anh, ánh mắt của anh hiện lên sự kiêu căng ngạo mạn, xa xôi không chạm tới được nhưng lại sáng chói.

Cục trưởng ngồi ở hàng ghế đầu tiên nhìn Cố Viêm Chi bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó nghiêng đầu nhìn Hàn Sâm ngồi bên cạnh, “Đi lên nói một chút về cách nhìn của cậu.”

Hàn Sâm gật gật đầu.

“Mọi người cùng nhìn cái này một chút.” Anh ta cầm một chiếc túi bên trong có chứa vật chứng.

Bên trong chiếc túi trong suốt không khó để nhìn ra trong túi có mấy sợi tóc, mấy sợi tóc tài quấn lại một chỗ. Nhưng đó là tóc của ai? Tất cả mọi người nhìn vào mấy sợi tóc kia với vẻ mặt tràn đầy nghi vấn. Taoo do leê quíy dđono.

Hàn Sâm nói tiếp, "Đây là chứng cứ trong nhà của người chết, nói chính xác hơn phát hiện tóc trong móng tay của người chết, qua kết quả giám định, tóc này chính là của nữ sát thủ đang chạy trốn. Nếu như nói trong nhà người chết phát hiện ra tóc của nữ sát thủ chạy trốn thì không có gì khiến cho người ta cảm thấy lạ, vậy thì phát hiện ra tóc của hung thủ trong móng tay của người chết thì sao?”

Lời nói của Hàn Sâm tới đây thì tất cả mọi người cùng cau mày lại.

Anh ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Dựa theo những suy đoán và điều tra trước đây, thông qua vật chứng này, tôi cho rằng nạn nhân và hung thủ đã xảy ra mâu thuẫn nào đó rất kịch liệt, khiến cho hung thủ ra tay đối với nạn nhân, từ đó bên trong móng tay của nạn nhân mới có tóc của hung thủ, cho nên, hung thủ rất có thể là nữ sát thủ kia.”

Sắc mặt của anh ta nặng nề nhìn mọi người, “Có lẽ, sở dĩ chúng ta không lùng bắt được nữ sát thủ này, cũng là vì - - cô ta căn bản không hề rời khỏi thành phố này,  cô ta chỉ ẩn náu bên cạnh của chúng ta, mà bây giờ, cô ta quay lại, quay lại để tiếp tục giết người!”