Bóng đêm đen nhánh như nhiễm mực, nuốt hết thành phố không chừa một kẻ hở.
Tống Mạc đẩy cửa vào phòng ngủ, xế chiều hôm nay Tần Ngu đột nhiên phát sốt cao, hôn mê bất tỉnh, anh về nhà lấy một chút đồ rồi sẽ trở lại chăm sóc cô.
Bất quá vừa mới dựa vào gần tủ quần áo, lại nghe tiếng gió vù vù lọt vào tai, ngước mắt, rèm cửa sổ màu vàng nhạt tung bay trong gió.
Cửa sổ được mở khi nào?
Anh đang kinh ngạc, sau lưng đã có một bóng đen lặng lẽ đánh tới, trong lòng ngưng trọng, toàn thân căng cứng, nín thở tập trung suy nghĩ, làm bộ như không có việc gì đứng tại chỗ chờ bóng đen đến gần.
Lúc bóng đen đến gần anh, trong nháy mắt anh bay lên một cước, chân mạnh mẽ xé gió đá xoay tròn, nhưng lại rơi vào hư không, bóng đen kia đã nhẹ nhàng xoay người, dáng người nhẹ nhàng rơi ở phía sau anh.
Hé mắt, anh lại muốn xuất quyền, bỗng tiếng cười dễ nghe quen thuộc truyền đến, "Tống tiên sinh, mới gặp mặt mà đã động thủ rồi sao?"
Tống Mạc xoay người, người phụ nữ trước mắt mặc áo gió đen đứng nơi ánh trăng chiếu xuống đầy đất, bóng đêm thổi tóc dài của cô bay tán loạn, khuôn mặt của cô dưới ánh trăng nhẹ nhàng phát ra ánh sáng, sáng chói mà kinh diễm.
Anh đã rất lâu không thấy Lâm Lam.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tống Mạc nhìn chằm chằm cô mấy giây, rồi lạnh nhạt lên tiếng, "Cô tới đây làm gì?"
Lâm Lam tiện tay để rơ-moóc lên trên bàn, "Đến đây để gặp anh thôi, như thế nào, không được sao?"
Tống Mạc nhíu mày, dưới ánh trăng phá lệ xa cách, "Tôi rất tốt, không cần cô quan tâm."
Trong ánh mắt của Lâm Lam lóe lên một tia sáng, nhưng đã dập tắt thật nhanh. Cô đột nhiên trầm mặc, ánh mắt rơi trên mặt Tống Mạc trở nên khó nắm bắt, đáy mắt giống như dâng lên một cỗ bi thương ngập trời, dưới ánh trăng, đen tối như biển sâu, ánh mắt kia giống như đang nhìn anh, lại giống như xuyên thấu qua người anh nhìn về phía phương xa không biết tên.
Chỉ là chẳng mấy chốc sau, cô cúi đầu cô đơn cười một tiếng, "Tống Mạc, tôi phải đi, kỳ thật tôi rất hân hạnh được biết anh, anh so với hắn..." Đoạn cuối cùng cô tựa hồ muốn nói cái gì, lại rồi thôi.
Tống Mạc như có điều suy nghĩ liếc nhìn cô một cái, "Cô phải rời khỏi thành phố này sao?"
Lâm Lam gật đầu, "Tôi không có lý do ở lại thành phố này." Nhiệm vụ lần này của cô đã không có cách nào tiếp tục hoàn thành, hơn nữa cô sẽ không làm nữa.
Tống Mạc lặng im mấy giây, đột nhiên bước một bước, con mắt biến sắc âm trầm, "Là cô cướp Tống Lãng phải không? Gương mặt này của cô là giả phải không?" Ngày hôm qua cục cảnh sát truyền tin tức đến nói thân phận hung thủ đã xác nhận, là một sát thủ, bóng dáng rất giống Tần Ngu. Thân phận của Lâm Lam là sát thủ, bóng dáng cũng giống Tần Ngu, hơn nữa cô đột nhiên vội vã rời đi như vậy lúc này, đương nhiên sẽ làm người ta sinh nghi.
Lâm Lam nhàn nhạt liếc anh một cái, lại không trả lời vấn đề của anh, chỉ là từ trên bàn cầm lấy móc nối, lưu loát quăng trên song cửa sổ, tung người nhảy lên bệ cửa sổ, linh hoạt như con mèo hoang, cô ngồi xổm trên bệ cửa sổ tà mị cười một tiếng với anh, "Những chuyện này cũng không quan trọng, anh chỉ cần biết rõ, tôi sẽ không hại anh, tạm biệt."
Thân hình của Lâm Lam chuyển một cái, cả thân thể đã bay ra ngoài cửa sổ, bấu víu trụ dây thừng, dụng cả tay chân, đảo mắt đã biến mất trong bóng đêm.
Tống Mạc cũng không đuổi theo Lâm Lam, bởi vì anh biết rõ anh căn bản không phải là đối thủ của Lâm Lam.
Anh nhìn qua cửa sổ trống rỗng, cảm thấy như một giấc mơ.
Người phụ nữ này thần bí khó lường như vậy, rốt cuộc cô có cướp Tống Lãng không?
―――――
Cố Viêm Chi cùng Kiều Hi đi một chuyến đến biệt thự cũ của Thẩm Vi Nhi, kết quả lại ngoài ý muốn không thu hoạch được gì, biệt thự đã đổi chủ, lúc bọn họ đến, biệt thự đã trang hoàng đổi mới hoàn toàn, ngay cả một chút mảnh nhỏ ban đầu cũng không lưu lại.
Mấy ngày nay thu hoạch duy nhất của bọn họ chính là đã xác định được thân phận của tội phạm, cục cảnh sát đã phong tỏa cửa khẩu hải quan, bày ra thiên la địa võng khắp cả nước để truy bắt.
Hôm nay đã là ngày truy bắt thứ ba, tội phạm lại giống như biến mất vô tung vô ảnh, mặc cho cảnh sát lùng bắt bốn phía cũng không có một dấu vết để lại nào, như đá chìm đáy biển.
Lúc Kiều Hi trở lại phòng làm việc phát hiện Cố Viêm Chi còn đang chôn mình trong đống tài liệu cao nửa người, những tài liệu kia đều là thông tin về những tên tội phạm trong quá khứ có khả năng liên quan đến vụ án lần này.
Lúc Cố Viêm Chi chìm đắm trong công việc quả thực như người điên, mất ăn mất ngủ tuyệt đối không quá phận.
Kiều Hi đi đến bên cạnh anh nhàn nhạt hỏi câu, "Có phát hiện mới không?"
Ai ngờ người đàn ông ở trước mắt cũng không ngẩng đầu lên nói, "Nước."
Kiều Hi ngẩn ra, đang sai cô sao!
Bất quá khi cô thấy bộ dáng Cố Viêm Chi nhíu chặt lông mày hết sức chăm chú phân tích vụ án, Kiều Hi là người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, tha thứ cho anh sau đó đi lấy nước.
Bưng ly nước đặt ở trong tay Cố Viêm Chi, cũng không nói chuyện, trực tiếp cầm lấy một phần hồ sơ đặt ở phía trên nhất ngồi ở một bên lật xem.
Buổi chiều ánh mặt trời ấm áp, trong không khí gió nhẹ thổi qua, hiếm d[dlqd khi có được thời gian yên tĩnh như vậy, hai người đều lẳng lặng đắm chìm trong thế giới của chính mình, chưa phát giác ra thời gian qua trôi nhanh.
Không biết qua bao lâu, Kiều Hi nhìn ghi chép thảm án bên trong hồ sơ trước mắt càng chăm chú hơn, bỗng nghe giọng nói nhàn nhạt của Cố Viêm Chi vang lên, "Cô thấy thủ phạm sẽ trốn ở đâu?" May là giọng nói của Cố Viêm Chi khá dễ nghe, Kiều Hi không có bị dọa sợ.
Cô bưng ly nước nóng lên uống một hớp nước tự an ủi mình, vừa mới hoảng hồn không biết gì nhìn về phía Cố Viêm Chi, "Anh hỏi tôi sao?"
Cố Viêm Chi nhẹ nhàng linh hoạt chuyển động cây bút ở ngón giữa, ngón tay thon dài nhanh chóng lật chuyển, dưới ánh mặt trời giống như là bươm bướm bay lượn, xinh đẹp động lòng người, anh nhẹ nhàng mở miệng, "Nói nhảm, cô cảm thấy nơi này còn có người thứ ba sao?" Giọng nói rất êm tai, nhưng lời nói lại chẳng êm tai chút nào.
Kiều Hi tức giận trừng mắt liếc anh một cái, vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm hồ sơ đến xuất thần.
Mấy giây sau, ngón tay Bạch Hi của cô gõ nhẹ trên hồ sơ, ngước mắt nhìn về phía Cố Viêm Chi, "Nếu thủ phạm đã quan hệ thân thiết với Thẩm Vi Nhi, sao chúng ta không đến nhà Thẩm Vi Nhi một chuyến, có lẽ, tài ăn nói khéo léo của anh có thể giúp chúng ta tìm được dấu vết không chừng?"
"Nói không sai." Cố Viêm Chi khẽ mỉm cười, đáy mắt ngưng tụ ra một cỗ hào quang lưu chuyển, cực kỳ vui vẻ.
Kiều Hi yên lặng thở phào nhẹ nhõm trong đáy lòng, cô đoán không lầm, quả nhiên vuốt lông vuốt là phương thức tốt nhất thu phục người đàn ông này.
Cố Viêm Chi đứng dậy, cầm áo khoác lên, "Đi."
Kiều Hi lập tức đuổi theo.
―――――
Ánh nắng vô cùng tươi sáng, tôn lên màu xanh ngắt của cỏ cây, cả lộ trình đều lộ ra ấm áp của buổi chiều, yên tĩnh lại thoải mái.
Kiều Hi quen thuộc tiến lên ấn chuông cửa, đợi rất lâu nhưng không thấy ai mở cửa.
Kiều Hi ngước mắt nhìn về phía Cố Viêm Chi, Cố Viêm Chi lạnh nhạt ném ra một câu, "Gọi điện thoại."
Kiều Hi làm theo, nhưng điện thoại của Thẩm Vi Nhi lại không có ai bắt máy.
Cắt điện thoại, là sợ mọi chuyện bại lộ nên chạy trốn rồi sao?
Kiều Hi chau mày lại, cúp điện thoại, "Bằng không chúng ta xông vào đi."
Cố Viêm Chi vẫn cúi đầu, suy tư mấy giây mới nói, "Cũng được, dù sao trợ lý của tôi là một người mở khóa chuyên nghiệp."
"..." Kiều Hi hận không thể lập tức ném điện thoại trong tay vào mặt Cố Viêm Chi.
"Cùm cụp" một tiếng sau, cửa chống trộm đã bị mở ra.
Kiều Hi dẫn đầu đi vào.
Cố Viêm Chi đang muốn nhấc chân, bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô tê tâm liệt phế, cơ hồ muốn phá vỡ màng nhĩ của anh, đó chỉ có thể là do người ta đang sợ hãi cực độ mới có thể bộc phát ra đê-xi-ben như vậy.
Khóe môi vui vẻ thu lại, Cố Viêm Chi nhanh chóng tiến vào trong nhà.
Đập vào mắt anh là bóng dáng gầy gò của Kiều Hi đang lạnh run, trong phòng khách to như thế, cô lại đáng thương như thế.
Cố Viêm Chi bước nhanh về phía trước, còn chưa kịp chế trụ cổ tay của Kiều Hi, một màn ngưng tụ trước mắt làm anh kinh hãi.
Không có thân thể Kiều Hi ngăn cản, tất cả đều bày ra trước mặt anh, trong vũng máu lớn, là một người phụ nữ, mặc váy đỏ, váy đỏ trên người cô ướt sũng máu, cùng với mảng lớn máu chói mắt hòa làm một thể, giống như một người máu. Không biết đã chết rồi bao lâu, môi cô đã biến thành màu đen, trên mặt có vết đao, trên khuôn mặt máu và thịt lẫn vào mơ hồ, khiến người ta không thấy rõ khuôn mặt của cô.
Cố Viêm Chi từ trong túi tiền móc ra một cái bao tay ngồi xổm người xuống, một tấc rồi một tấc lật xem thi thể, như anh đoán, thân thể của cô có nhiều vết thương, mà điều làm người ta cực kỳ khiếp sợ chính là bên trong váy cô không mảnh vải, bộ vị tư mật ẩn ở dưới váy bị quậy đến huyết nhục mơ hồ, mà vết thương trí mệnh của cô thì ở cổ họng, hung thủ cắt một đao trí mạng.
Nếu như nói tử trạng của Tô Mạt Lỵ khiến người ta không rét mà run, như vậy khối thi thể lúc này làm cho người ta cảm giác chính là - - biến thái.
Lật xem rất lâu, Cố Viêm Chi giật bao tay dính đầy vết máu xuống, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Kiều Hi đã từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, sắc mặt nặng nề nhìn về phía Cố Viêm Chi, "Lần này tử nhân là ai?"
Cố Viêm Chi đứng dậy vòng qua thân thể đến phòng khách, "Là Thẩm Vi Nhi."
Trong lòng Kiều Hi run lên, "Sao anh biết?"
"Người chết có thân hình giống Thẩm Vi Nhi, chiếc nhẫn trên ngón tay người chết cũng là vật của Thẩm Vi Nhi, đương nhiên, quan trọng nhất là sau tai người chết có một nốt ruồi đen, nếu như nói những vật khác có thể lấy giả loạn thật, như vậy nốt ruồi nhỏ bí ẩn này là chứng cớ tốt nhất chứng minh thân phận người chết, không ai sẽ chú ý đến nốt ruồi nhỏ này." Cố Viêm Chi đã đi đến phòng ngủ, vừa đi vừa kết luận.
Kiều Hi d[d[lqd theo bản năng hỏi, "Làm sao anh biết sau tai cô ta có một nốt ruồi nhỏ?"
Bước chân của Cố Viêm Chi dừng lại, "Oh, đã quên nói cho cô biết, lần trước lúc tôi một thân một mình tới nơi này cài đặt ống kính mini, cô ta đã từng nghĩ lấy sắt dụ ta."