Editor: Táo đỏ phố núi
“Tần Ngu” nhìn thức ăn và cơm bị nhả ra đầy đất thì lạnh lùng cười một tiếng, vẻ mặt khát máu, đôi môi đỏ của cô ta nhả ra mấy chữ, “Đều ói ra hết? Ôi… Không nhìn ra, rất có khí phách.” Cô ta đưa tay từ dưới đất lên, nắm lấy tóc của Tống Lãng, dùng sức kéo ra, đưa cậu tới trước mặt của mình, đáy mắt hiện lên chút sảng khoái điên cuồng, “Nhưng mà, đáng tiếc, đời tao ghét nhất người nào chống đối lại tao!”
Tống Lãng giãy giụa muốn xoay đầu sang một bên, trên da đầu truyền tới cảm giác vô cùng đau đớn, khiến cho cậu không thể động đậy, trong miệng thỉnh thoảng truyền tới mùi vị khó chịu, đó là mùi bùn đất ở dưới chân.
Một miếng lại một miếng, “Tần Ngu” điên cuồng nhét từng miếng vào trong miệng của cậu, nhét cho tới khi cậu nuốt không trôi.
Không biết qua bao lâu, Tống Lãng trở nên suy yếu, không còn sức lực để nhúc nhích người nữa, lúc cả người tê dại đi, một cảm giác lạnh lẽo đổ ập từ trên đầu đổ xuống
Nước chảy từ trên mặt xuống miệng, cậu theo bản năng liếm liếm môi, giọt nước trên lông mi khẽ rung động, cuối cùng vô lực nhắm mắt lại.
“A lô?” Chợt trong không khí lại vang lên một giọng nói kinh khủng như ở địa ngục, cậu theo bản năng né tránh vào một góc.
Rầm rầm rì rì nói chuyện một lúc sau, trên bắp chân của cậu chợt truyền tới một cảm giác đau nhức, giống như là bị cái gì đó giẫm nát đùi của cậu, day qua day lại, giọng nói không rét mà run kia lại một lần nữa vang lên ở bên tai, “Ngoan ngoãn chờ ở đây, nếu như không nghe lời tao, tao sẽ giết chết mày!”
Tống Lãng khẽ nhếch nhếch khoé miệng, một tiếng giống như tiếng sụt sùi vì đau nén lại trong cổ họng.
“Leng keng leng keng” tiếng xích sắt một lần nữa khoá chặt lại khe hở khổng lồ của chiếc lồng sắt.
Ngay sau đó, “Rầm” một tiếng, cánh cửa bị dùng hết sức để đóng lại.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, không hề có chút tiếng động nào.
Tống Lãng mệt mỏi hé mắt qua khe nhỏ nhìn màn đêm tối tăm, trong cổ họng nặn ra một câu, “Mẹ…”
―――――
“Mẹ, con rất sợ, tại sao bây giờ mẹ vẫn chưa tới cứu con, con sắp chết rồi…”
“Mẹ, Lãng Lãng nhớ mẹ…”€iênz đàn £ê ¤úy đ©n
“Mẹ, con muốn về nhà, con nhớ mẹ và ba…”
...
Một màu đen vô tận, màn sương mù dày đặc, hai tay quơ qua quơ lại cũng không nhìn thấy, giọng nói non nớt của Tống Lãng và tiếng khóc nức nở của cậu truyền tới từ trong bóng đêm xa xôi, mờ mờ ảo ảo như những tiếng chuông vang lên từ địa ngục, từng tiếng từng tiếng lọt vào tai, khiến cho sự đau đớn dần dần lan ra ở trong lòng...
“Lãng Lãng!” Trong đêm tối, đột nhiên có một giọng nói hét lên vang dội cả căn phòng.
Tống Mạc cũng giật mình tỉnh lại từ trong mơ.
Trong bóng đêm mờ ảo, Tần Ngu với tóc tai bù xù ngồi ở trên giường, ánh trăng u ám chiếu lên thân người gầy yếu của cô, trong mơ hồ, bả vai của cô khẽ run lên, tiếng nức nở từ trong cổ họng của cô truyền ra.
Tống Mạc đưa hai tay ra bưng lấy mặt của cô, lại đụng phải khuôn mặt tràn đầy nước mắt nóng hổi.
Đáy mắt tràn đầy mệt mỏi lộ ra một chút đau lòng, khẽ đưa tay ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô vào trong lồng ngực, “Tại sao lại khóc? Mơ thấy ác mộng à?”
Tần Ngu kinh ngạc ngước đầu lên nhìn anh, nước mắt ràn rụa, đôi mắt đen láy không chút ánh sáng, một cảm giác đau đớn và sợ hãi tràn ra từ đáy lòng, cô cứ như vậy khóc không thành tiếng.
Đột nhiên, cô bổ nhào vào trong lòng của anh, nằm trên đầu vai của anh, cổ chảy xuống một dòng nước ấm, anh nghe thấy giọng nói luống cuống của cô vang lên bên tai, khẽ khàng giống như sợ hãi mất đi cái gì, cô nói, “Tống Mạc, em mơ thấy Tống Lãng, con hỏi em sao không đi cứu con, em chỉ có thể nghe thấy giọng nói của con, con đang khóc, bộ dạng sợ hãi đó, nhưng mà em không tìm được con, em không thể tìm được con…”
Cô giống như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích dựa vào vai anh mà gào khóc, nước mắt của cô nóng hổi như vậy, khiến cho da thịt của anh cũng bị đau, giống như từng giọt từng giọt chảy vào trong lòng anh, nóng bỏng và chua xót.
Tống Mạc khẽ đưa tay ra sau lưng của cô khẽ vuốt vuốt, anh hôn lên gò má của cô. Từ nhỏ anh đã không phải an ủi ai, giờ phút này chỉ có thể đi an ủi cô, cũng an ủi chính mình, làm giảm bớt cảm giác sợ hãi đã tích cóp từng chút một từ trong nội tâm.
“Anh nói xem bọn họ sẽ làm gì đối với Lãng Lãng? Con vẫn còn nhỏ như vậy… Anh nói xem con sẽ chết ư, con còn có thể trở lại bên cạnh em nữa không…” Tần Ngu nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run, rất lâu, một giọt nước mắt lại rớt xuống.
Tống Mạc nắm chặt quả đấm, một câu cũng không nói nên lời.
“Ba, ba sẽ rời khỏi con và mẹ sao?”
“Ba, hôm nay ba tới đón con tan học hả?”
“Ba, ba có yêu con không?”
...
Một cậu bé trắng trẻo dễ thương trong trí nhớ giống như đang ở bên cạnh người của anh, tất cả giọng nói dáng điệu và nụ cười của cậu giống như mới xảy ra ngày hôm qua, chỉ cần anh nhắm mắt lại rồi mở mắt ra là có thể nhìn thấy cậu đã nằm trên đùi của anh rồi, mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng ra gọi anh là ba.
Trong tim dường như có cái gì đó khiến anh đau đớn, đau tới mức sắp không thở nổi, Tống Mạc chống cằm lên đầu của Tần Ngu, đôi mắt nhìn màn đêm vắng lặng bên ngoài cửa sổ, hốc mắt cũng từ từ dâng lên một màn hơi nước.
Một lúc lâu sau, anh đưa tay xoa xoa đầu của Tần Ngu, giọng nói khàn khàn vang lên trong không khí, “Lãng Lãng sẽ không chết, con sẽ trở về, bên cục cảnh sát không phải đã nói rồi sao, sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ.”
Không biết là anh đang nói cho Tần Ngu nghe, hay là đang nói cho mình nghe.
Tần Ngu không nói lời nào, nước mắt lại một lần nữa tràn qua hốc mắt.
Một đêm này, mất ngủ.
―――――
Ngày mới vừa mới sang, ánh nắng sớm dịu dàng rẽ mây chiếu xuống.
So với căn phòng bên ngoài tràn đầy sức sống, thì trong căn phòng của Kiều Hi không khí rất trầm lặng, chiếc rèm rất dày đã che đi tất cả tia nắng bên ngoài cửa sổ, khiến căn phòng hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài, tạo thành một không gian tối tăm rất thích hợp làm phòng ngủ.
“Cốc cốc, cốc cốc” đầu óc còn hơi mơ hồ, hình như Kiều hi nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Nhưng mà, chắc là đang mơ thôi… Kiều Hi lại cuộn chăn, trở mình một cái tiếp tục tán gẫu với Chu Công.
Cố Viêm Chi nhìn chằm chằm vào cánh cửa không có chút động tĩnh nào ba giây, rồi yên lặng móc chiếc điện thoại di động từ trong túi ra.
Chiếc điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường đột nhiên đổ chuông rất lớn, khiến cho tai của Kiều Hi sắp nổ tung lên.
Kiều Hi bừng tỉnh, nhíu mày lại cầm điện thoại di động lên, trong lòng bực bội không chịu được chửi ầm lên, người nào mới sáng sớm như vậy phá giấc mộng của cô!
Giọng nói của người đàn ông dễ nghe như tiếng nước chảy vang lên bên trong điện thoại di động, “Lập tức xuống giường thay quần áo đi ra mở cửa, tôi cho em thời gian là năm phút.”
“A lô?” Kiều Hi vừa mới lên tiếng, đầu điện thoại bên kia đã vang lên tiếng chuông báo bận.
Giọng nói này… là của tên Cố Viêm Chi kia?
Kiều Hi quơ chân quơ tay tứ phía ở trên giường, ánh mắt hung dữ trừng lên nhìn trần nhà rồi nhe răng ra, đúng là một tên không đáng yêu chút nào!
Nghĩ tới vẻ mặt Cố Viêm Chi tràn đầy sung sướng thản nhiên đứng ở bên ngoài cửa, Kiều Hi dường như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên mở to hai mắt lên, nhếch môi lên có chút nham hiểm, rồi mới bắt đầu đứng lên từ từ mặc quần áo vào, để cho anh ta chờ lâu hơn năm phút, để xem anh ta làm gì được cô.
Mặc quần áo chỉnh tề xong, tuỳ tiện rửa mặt một cái, rồi vừa cào cào mái tóc lộn xộn vén ra sau tai, vừa đi ta mở cửa.
Vừa mới mở cửa ra, một giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút không vui lập tức vang lên, “Tay của em chỉ để trang trí thôi sao?”
Kiều Hi ngẩng đầu, Cố Viêm Chi nhíu mày nhìn cô, khoé môi khẽ mím lại, ừ, vẻ mặt vô cùng không vui. Diễn dna lê qyus ddon
Kiều Hi nhíu mày nghiêng người đi, “Nếu như không phải là đôi tay này, thì bây giờ anh vẫn còn đang đứng ngoài cửa.”
Cả người Cố Viêm Chi dừng lại trước mặt cô, Kiều Hi không muốn nhìn thấy sắc mặt thối của Cố Viêm Chi, trên đời này ăn trái đắng còn sung sướng hơn so với nhìn vẻ mặt này của Cố Viêm Chi.
Kiều Hi nhếch môi cười, đưa tay đẩy anh đi vào trong nhà, “Chờ tôi hai mươi phút.”
Cố Viêm Chi rất tự nhiên ngồi lên ghế sô pha tự rót cho mình một chén nước, hai chân lần lượt để lên ghế sô pha, khẽ nhìn Kiều Hi một cái, “Xem ra, trưa nay em chỉ có thời gian là năm phút để ăn cơm thôi.”
“Anh nói cái gì?” Đột nhiên Kiều Hi quay đầu lại, không dám tin nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha cúi đầu uống nước.
“Đừng tiếp tục lãng phí thời gian, tội phạm sẽ không chờ chúng ta tới bắt.” Cố Viêm Chi cũng không ngẩng đầu lên.
Kiều Hi hung dữ trợn mắt nhìn anh một cái, rồi giận dữ đi vào toilet.
―――――
Cố Viêm Chi và Kiều Hi dựa vào trước bàn nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi.
Thời gian thể hiện là 9strong3 tối, ở cửa sổ có một bóng người phụ nữ mặc áo đen bó sát tung người nhảy vào trong phòng, ngay sau đó Thẩm Vi Nhi cũng xuất hiện trong màn hình, hai người cũng không rời khỏi cửa sổ, đứng ở bên giường nói chuyện.
Trong cuốn băng ghi hình, phần lớn thời gian đều hiện lên gò má của người phụ nữ, Kiều Hi nhìn mà cảm thấy nóng lòng, còn vẻ mặt của Cố Viêm Chi lại rất lạnh nhạt, cầm một ly nước yên lặng giống như đang đợi điều gì đó.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ông trời cũng không phụ lòng người, khuôn mặt trực diện của người phụ nữ cũng xuất hiện ở trước màn hình, Cố Viêm Chi khẽ đưa tay, hình ảnh lập tức dừng lại.
Đó là một người phụ nữ có khuôn mặt cô cùng bình thường, lông mày nhỏ, mắt nhỏ, mũi tẹt, môi mỏng, sắc mặt giống như là mười năm chưa được ăn cơm no, vàng như nến, quăng vào trong đám người, trong nháy mắt liền chìm nghỉm. Nhưng mà, điều khiến cho người ta chú ý là - - trên môi của cô ta lúc nào cũng hiên lên sự vui vẻ, nụ cười khoe khoang và ngạo mạn rất tự nhiên tràn ra cánh môi, đó là một loại khí chất từ khi sinh ra đã có, từ trong lòng thể hiện ra, cái đó gọi là ánh hào quang, mọi người nhìn qua cũng không thể quên được.
Kiều Hi nhìn hai giây, đột nhiên kinh ngạc lùi về phía sau một bước, một cảm giác sợ hãi, từ đáy mắt của cô tràn ra, rất lâu sau, giống như đã trải qua mấy đời giọng nói khàn khàn của cô mới vang lên, “Sao có thể… Là cô ta?”