Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 167: Hành hạ




Editor: Trà sữa trà xanh

Thẩm Vi Nhi sững sờ nhìn người đến ước chừng một phút, ánh mắt bất thiện, lạnh lùng nói, “Các người tới làm gì?”

Cố Viêm Chi không được mời vào tự nghiêng người tiến vào, “Đương nhiên là tra án.”

Sắc mặt của Thẩm Vi Nhi rất khó coi, đen như than, Kiều Hi thấy vậy xém nữa không nhịn được cười, trong lòng vui thích, đứng ở cửa nói, “Làm phiền tránh đường.”

Thấy hai người nghênh ngang vô sỉ đi vào, sắc mặt của Thẩm Vi Nhi xanh mét một mảng, dùng sức đóng cửa.

Cố Viêm Chi cũng không ngồi xuống ghế sofa, cũng không có thông báo muốn đi điều tra, trực tiếp lên lầu hai, mặc dù Kiều Hi không hiểu Cố Viêm Chi đang làm gì, nhưng sau khi chứng kiến năng lực phá án của anh, tâm của cô đã tự động nghe theo anh, vì vậy cô hấp tấp theo Cố Viêm Chi lên lầu hai.

Thẩm Vi Nhi nhìn hai người biến mất ở đầu cầu thang, mí mắt đột nhiên nhảy vài cái, không biết sao, trong lòng cô đột nhiên có dự cảm xấu.

Sắc mặt âm trầm đứng yên mấy giây, sau đó theo sát phía sau hai người đó lên lầu hai.

Cố Viêm Chi đi thẳng tới chỗ cửa sổ lầu hai, vén rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài, đây không phải là một biệt thự độc lập, phía dưới còn có mấy hộ gia đình khác, đứng ở cửa sổ từ trên cao nhìn xuống, mấy tòa nhà phía dưới giống   như biến thành mô hình mini, làm người ta cảm thấy mê muội.

Ai, sát thủ này có thân thủ thật tốt.

Khóe mắt của Cố Viêm Chi khẽ nheo lại, lộ ra kiêu căng cùng lãnh ý, thừa dịp người không chú ý điềm nhiên như không từ trong túi xuất ra một cái ống kính mini kẹp ở chỗ bí mật của cửa sổ.

Để rèm cửa sổ xuống, đi tới chỗ cửa sổ của gian phòng khác, tiếp tục giấu kỹ vài cái ống kính mini.

Kiều Hi đứng sau lưng anh, che lại túi của anh.

Lúc Thẩm Vi Nhi đi lên, liền thấy hai người không coi ai ra gì ở trong phòng lật tới lật lui, cô lạnh lùng cười một tiếng nói, “Hai vị có phát hiện gì chưa?”

Cố Viêm Chi ngước mắt nhìn, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười liếc nhìn cô, “Chưa phát hiện gì, chỉ là đang tham quan biệt thự mới của Thẩm tiểu thư thôi.” Anh tiện tay cầm lấy một quyển sách, “Ngược lại Thẩm tiểu thư sao lại đột ngột đổi chổ vậy, chẳng lẽ biệt thự cũ không tốt sao?”

Kiều Hi nghe Cố Viêm Chi đột nhiên hỏi một câu như vậy, cũng ngừng động tác trên tay ngẩng đầu nhìn Thẩm Vi Nhi.

Sắc mặt của Thẩm Vi Nhi cứng đờ, mấy giây sau, mất tự nhiên giải thích, “Ừ, hơi cũ rồi.”

Cũ sao? Trong đầu Kiều Hi hiện ra hình ảnh trang hoàng xa hoa tinh xảo của biệt thự đó, đáy lòng nhịn không được cười lạnh một tiếng, nếu như biệt thự kia là cũ, vậy nhà của cô trở thành nơi tồi tàn rồi sao?

Rõ ràng là trong lòng Thẩm Vi Nhi có quỷ mới nên trong lời nói có nhiều sơ hở như vậy, có lẽ hỏi nữa sẽ biết được điều gì đó?

Cô vừa muốn nói, lại thấy Cố Viêm Chi nhìn cô, sau đó lắc đầu.

Cô ngạc nhiên nghi ngờ không biết làm sao nên cúi đầu, mặc dù không biết tại sao Cố Viêm Chi lại không muốn hỏi, nhưng cô cũng không muốn lỗ mãng phá hư mọi chuyện.

―――――

Từ trong nhà Thẩm Vi Nhi đi ra, mới vừa lên xe, Kiều Hi không thể chờ đợi nữa tiến tới trước mặt Cố Viêm Chi, “Sao vừa rồi anh không cho tôi hỏi tiếp?”

Cố Viêm Chi quái dị nhìn chằm chằm cô mấy giây, “Cô ngốc rồi sao?”

Kiều Hi giơ ngón tay chỉ chính mình, “Tôi sao?”

Cố Viêm Chi không đếm xỉa tới cô ngồi vào xe, “Ừ.”

Kiều Hi yên tĩnh một giây, đột nhiên nhào tới dùng sức níu lấy cổ áo Cố Viêm Chi, “Cố Viêm Chi, tôi nói này, có phải anh ngứa da rồi phải không? Nếu không tôi cho anh nếm thử mùi vị đó!”

Cố Viêm Chi nhìn chằm chằm khuôn mặt đằng đằng sát khí của Kiều Hi mấy giây, đưa tay vỗ vỗ trên cánh tay cô, “Có chuyện gì thì nói, đừng động tay chân.”

Bị Kiều Hi quật ngã là chuyện anh sợ nhất mấy năm nay. Anh nhớ lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ bị Kiều Hi quật ngã phải lăn lóc trong bệnh viện, chuyện đó chính là nhục nhã nhất trong đời anh.

Kiều Hi dùng sức vung tay, tức giận trừng mắt nhìn anh, “Vậy anh có nói không?”

Cố Viêm Chi sửa sang cổ áo của mình, “Nói, sao tôi dám không nói.”

Kiều Hi gắt gao nhìn chằm chằm anh, “Đừng nói nhảm.”

Cố Viêm Chi gối hai tay ở sau gáy, “Lấy tính tình của Thẩm Vi Nhi sợ là sẽ không nói cho chúng ta biết, nếu hỏi tiếp sợ là cô ta sẽ sinh nghi, không bằng tự chúng ta đến biệt thự cũ điều tra, nói không chừng còn có thể tìm ra cái gì hay ho.”

Kiều Hi bắt chéo chân, “Vậy tại sao anh lại đặt camera mini ở cửa sổ nhà cô ta?”

“Lần trước lúc đến tân biệt thự tôi đã đặt camera mini trong nhà cô ta, đáng tiếc chưa quay được cái gì, nếu tên tội phạm là một sát thủ, đương nhiên sẽ có lòng cảnh giác, tôi đoán hắn sẽ không đi vào từ cửa chính, có lẽ, sẽ leo tường vào, cho nên tôi đã đặt camera ở cửa sổ.”

Kiều Hi nhíu mày, “Vậy bây giờ chúng ta phải làm cái gì?”

“Đợi kẻ tình nghi xuất hiện.” Cố Viêm Chi nhàn nhạt rủ con mắt xuống liếc qua Kiều Hi, bỗng nhiên nói, “Cô như vậy sao gả ra ngoài đây?”

Kiều Hi đang thoải mái run run bắp chân chợt dừng lại, cô đánh giá trên dưới bản thân vài lần, “Không ai thèm   lấy thì mắc mớ gì tới anh!”

“...” Thật sự là một người phụ nữ thô lỗ mà.

Cố Viêm Chi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

―――――

“Uy? Có chuyện gì?” Đã muộn vậy hắn còn gọi đến có chuyện gì? Phó Quan chần chừ hai giây, chau mày lại tiếp nhận điện thoại.

“Tôi cần cô hỗ trợ.” Giọng nam trầm thấp truyền đến.

“Làm sao giúp?” Cho dù không muốn, nhưng nghĩ đến sau khi chuyện thành sẽ có chỗ tốt, Phó Quan vẫn hỏi lại.

“Giúp tôi tìm một chỗ bí mật.”

“Được.”

―――――

Đêm khuya, trong một gian phòng trống trải, trong cầu thang yên tĩnh khiến người ta sợ hãi, chỉ có ánh sáng trắng bệch trong khe hở của gian phòng đổ xuống.

Tống Lãng lạnh run chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là một cái lồng sắt khổng lồ, trên mặt buộc xích sắt, ở dưới ánh đèn hiện ra hàn quang, xung quanh không có ai cả.

Đây là nơi nào? Tại sao bé lại ở chỗ này?

Cho dù bé phát triển sớm cũng chỉ là một đứa bé, cũng bị hoàn cảnh xa lạ xung quanh làm sợ hãi.

Thân thể nho nhỏ của bé co rút thành một cục, nằm ở trong góc gân giọng sợ hãi rống to, “Ba ba, mẹ mẹ!”

Hô nửa ngày, lại không người đến.

Hắn trợn tròn mắt hoảng sợ nhìn xa lạ trước mắt, muốn đứng dậy đi nhìn xung quanh, nhưng toàn thân không có chút khí lực nào, bụng thì trống trơn, cơn đói khiến bé suýt ngất xỉu.

Chỉ có thể dùng cả tay chân, kéo thân thể bò đến chốt khóa của dây xích, dùng tay gắt gao nắm lấy hai cái cột sắt, mở to hai mắt nhìn về phía cửa.

“Có ai không? Có ai không?” Tống Lãng quỳ trên mặt đất hô to, giọng giống như sắp khàn đi.

Trong gian phòng không có chút hồi âm nào, khủng bố như vậy. Tống Lãng bị hù dọa muốn khóc lên, nhưng mẹ đã nói qua, bé là con trai, không thể khóc, bé hấp hấp mũi, nén nước mắt quanh vành mắt.

Trong không khí yên tĩnh đột nhiên truyền đến “Két...” Một tiếng, ngay sau đó, có một bóng người đi vào.

Tống Lãng lập tức bò lại một chỗ, nhắm mắt lại.

Trong phòng đột nhiên bay đến một mùi thơm, đặc biệt thơm, khiến bé nhớ tới mùi vị thịt kho tàu của mẹ làm, làm bé nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Một đạo âm thanh ồn ào vang lên sau đó giống như lồng sắt được mở ra.

Thân thể nho nhỏ của Tống Lãng run rẩy, đóng chặt hai mắt lại.

“Đến, ăn cơm đi.” Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói ôn nhu.

Đây là giọng nói của mẹ sao!

Tống Lãng mở choàng mắt.

Tóc dài đen sẫm, khuôn mặt mang ý cười, lông mi cong vút cùng với đôi mắt, hình ảnh của người trước mắt dưới ánh đèn dần dần hiện rõ.

Tống Lãng sững sờ mấy giây, đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lớn lên, thân thể nho nhỏ của bé nhào vào trong lòng cô, khóc tê tâm liệt phế, “Mẹ mẹ, con sợ hãi, con sợ hãi...”

“Tần Ngu” vỗ nhè nhẹ vài cái trên lưng Tống Lãng, kéo bé từ trong lòng mình ra, thay bé lau nước mắt rơi, “Không sao không sao, ăn cơm đi.”

Dưới mũi đột nhiên thoảng qua mùi cơm, Tống Lãng rủ con mắt xuống nhìn, là cơm, còn có cá!

Bé nhếch môi nín khóc mà cười, lau nước mắt, đang muốn tiếp nhận chén cơm, đột nhiên, “Pằng” một tiếng, chén trong tay “Tần Ngu” vỡ ở trên mặt đất.

Tống Lãng ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn, mẹ trước mắt lộ ra một nụ cười quỷ dị, u ám nhìn bé, “Muốn ăn không?”

“Mẹ mẹ...” Trong mắt Tống Lãng lộ ra một tia kinh sợ, thân thể nho nhỏ theo bản năng rụt vào trong góc khuất, môi khô khốc run rẩy lẩm bẩm nói.

“Tần Ngu” nhếch miệng lành lạnh cười một tiếng, nắm lại một nắm cơm dính đầy đất hướng tới miệng bé nói, “Hé miệng, ăn.”

Đã không có đường lui, thân thể nho nhỏ của Tống Lãng gắt gao tựa ở sau lưng cột sắt, cột sắt lạnh lẽo cứng ngắc cấn vào lưng bé đau, bé gắt gao bắt lấy cột sắt, không ngừng lắc đầu.

Sắc mặt của “Tần Ngu” lạnh lẽo, chợt bước lên một bước, mãnh liệt chế trụ cái cằm đã gầy gò rất nhiều của bé, động tác thô lỗ nhét cơm vào trong miệng bé, làm như rất không kiên nhẫn, “Sao mình phải làm công việc ghê tởm lại chán ghét này.”

Cơm khô khốc khó có thể nuốt trôi, cổ họng lại cực kỳ khát khô, trong cơm còn có mùi đất, Tống Lãng bị sặc mãnh liệt ho khan, ho đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hơi thở gấp gáp, “Tần Ngu” vẫn không quan tâm ngó ngàng tiếp tục nhét vào miệng bé, trên mặt đầy vẻ chán ghét.

Tống Lãng không ngừng giãy giụa, thân thể nho nhỏ không thể thoát ra, cái cằm như sắp bị bóp nát, từng giọt nước mắt rơi xuống...

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Editor: Trà sữa trà xanh

Thẩm Vi Nhi sững sờ nhìn người đến ước chừng một phút, ánh mắt bất thiện, lạnh lùng nói, “Các người tới làm gì?”

Cố Viêm Chi không được mời vào tự nghiêng người tiến vào, “Đương nhiên là tra án.”

Sắc mặt của Thẩm Vi Nhi rất khó coi, đen như than, Kiều Hi thấy vậy xém nữa không nhịn được cười, trong lòng vui thích, đứng ở cửa nói, “Làm phiền tránh đường.”

Thấy hai người nghênh ngang vô sỉ đi vào, sắc mặt của Thẩm Vi Nhi xanh mét một mảng, dùng sức đóng cửa.

Cố Viêm Chi cũng không ngồi xuống ghế sofa, cũng không có thông báo muốn đi điều tra, trực tiếp lên lầu hai, mặc dù Kiều Hi không hiểu Cố Viêm Chi đang làm gì, nhưng sau khi chứng kiến năng lực phá án của anh, tâm của cô đã tự động nghe theo anh, vì vậy cô hấp tấp theo Cố Viêm Chi lên lầu hai.

Thẩm Vi Nhi nhìn hai người biến mất ở đầu cầu thang, mí mắt đột nhiên nhảy vài cái, không biết sao, trong lòng cô đột nhiên có dự cảm xấu.

Sắc mặt âm trầm đứng yên mấy giây, sau đó theo sát phía sau hai người đó lên lầu hai.

Cố Viêm Chi đi thẳng tới chỗ cửa sổ lầu hai, vén rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài, đây không phải là một biệt thự độc lập, phía dưới còn có mấy hộ gia đình khác, đứng ở cửa sổ từ trên cao nhìn xuống, mấy tòa nhà phía dưới giống  như biến thành mô hình mini, làm người ta cảm thấy mê muội.

Ai, sát thủ này có thân thủ thật tốt.

Khóe mắt của Cố Viêm Chi khẽ nheo lại, lộ ra kiêu căng cùng lãnh ý, thừa dịp người không chú ý điềm nhiên như không từ trong túi xuất ra một cái ống kính mini kẹp ở chỗ bí mật của cửa sổ.

Để rèm cửa sổ xuống, đi tới chỗ cửa sổ của gian phòng khác, tiếp tục giấu kỹ vài cái ống kính mini.

Kiều Hi đứng sau lưng anh, che lại túi của anh.

Lúc Thẩm Vi Nhi đi lên, liền thấy hai người không coi ai ra gì ở trong phòng lật tới lật lui, cô lạnh lùng cười một tiếng nói, “Hai vị có phát hiện gì chưa?”

Cố Viêm Chi ngước mắt nhìn, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười liếc nhìn cô, “Chưa phát hiện gì, chỉ là đang tham quan biệt thự mới của Thẩm tiểu thư thôi.” Anh tiện tay cầm lấy một quyển sách, “Ngược lại Thẩm tiểu thư sao lại đột ngột đổi chổ vậy, chẳng lẽ biệt thự cũ không tốt sao?”

Kiều Hi nghe Cố Viêm Chi đột nhiên hỏi một câu như vậy, cũng ngừng động tác trên tay ngẩng đầu nhìn Thẩm Vi Nhi.

Sắc mặt của Thẩm Vi Nhi cứng đờ, mấy giây sau, mất tự nhiên giải thích, “Ừ, hơi cũ rồi.”

Cũ sao? Trong đầu Kiều Hi hiện ra hình ảnh trang hoàng xa hoa tinh xảo của biệt thự đó, đáy lòng nhịn không được cười lạnh một tiếng, nếu như biệt thự kia là cũ, vậy nhà của cô trở thành nơi tồi tàn rồi sao?

Rõ ràng là trong lòng Thẩm Vi Nhi có quỷ mới nên trong lời nói có nhiều sơ hở như vậy, có lẽ hỏi nữa sẽ biết được điều gì đó?

Cô vừa muốn nói, lại thấy Cố Viêm Chi nhìn cô, sau đó lắc đầu.

Cô ngạc nhiên nghi ngờ không biết làm sao nên cúi đầu, mặc dù không biết tại sao Cố Viêm Chi lại không muốn hỏi, nhưng cô cũng không muốn lỗ mãng phá hư mọi chuyện.

―――――

Từ trong nhà Thẩm Vi Nhi đi ra, mới vừa lên xe, Kiều Hi không thể chờ đợi nữa tiến tới trước mặt Cố Viêm Chi, “Sao vừa rồi anh không cho tôi hỏi tiếp?”

Cố Viêm Chi quái dị nhìn chằm chằm cô mấy giây, “Cô ngốc rồi sao?”

Kiều Hi giơ ngón tay chỉ chính mình, “Tôi sao?”

Cố Viêm Chi không đếm xỉa tới cô ngồi vào xe, “Ừ.”

Kiều Hi yên tĩnh một giây, đột nhiên nhào tới dùng sức níu lấy cổ áo Cố Viêm Chi, “Cố Viêm Chi, tôi nói này, có phải anh ngứa da rồi phải không? Nếu không tôi cho anh nếm thử mùi vị đó!”

Cố Viêm Chi nhìn chằm chằm khuôn mặt đằng đằng sát khí của Kiều Hi mấy giây, đưa tay vỗ vỗ trên cánh tay cô, “Có chuyện gì thì nói, đừng động tay chân.”

Bị Kiều Hi quật ngã là chuyện anh sợ nhất mấy năm nay. Anh nhớ lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ bị Kiều Hi quật ngã phải lăn lóc trong bệnh viện, chuyện đó chính là nhục nhã nhất trong đời anh.

Kiều Hi dùng sức vung tay, tức giận trừng mắt nhìn anh, “Vậy anh có nói không?”

Cố Viêm Chi sửa sang cổ áo của mình, “Nói, sao tôi dám không nói.”

Kiều Hi gắt gao nhìn chằm chằm anh, “Đừng nói nhảm.”

Cố Viêm Chi gối hai tay ở sau gáy, “Lấy tính tình của Thẩm Vi Nhi sợ là sẽ không nói cho chúng ta biết, nếu hỏi tiếp sợ là cô ta sẽ sinh nghi, không bằng tự chúng ta đến biệt thự cũ điều tra, nói không chừng còn có thể tìm ra cái gì hay ho.”

Kiều Hi bắt chéo chân, “Vậy tại sao anh lại đặt camera mini ở cửa sổ nhà cô ta?”

“Lần trước lúc đến tân biệt thự tôi đã đặt camera mini trong nhà cô ta, đáng tiếc chưa quay được cái gì, nếu tên tội phạm là một sát thủ, đương nhiên sẽ có lòng cảnh giác, tôi đoán hắn sẽ không đi vào từ cửa chính, có lẽ, sẽ leo tường vào, cho nên tôi đã đặt camera ở cửa sổ.”

Kiều Hi nhíu mày, “Vậy bây giờ chúng ta phải làm cái gì?”

“Đợi kẻ tình nghi xuất hiện.” Cố Viêm Chi nhàn nhạt rủ con mắt xuống liếc qua Kiều Hi, bỗng nhiên nói, “Cô như vậy sao gả ra ngoài đây?”

Kiều Hi đang thoải mái run run bắp chân chợt dừng lại, cô đánh giá trên dưới bản thân vài lần, “Không ai thèm  lấy thì mắc mớ gì tới anh!”

“...” Thật sự là một người phụ nữ thô lỗ mà.

Cố Viêm Chi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

―――――

“Uy? Có chuyện gì?” Đã muộn vậy hắn còn gọi đến có chuyện gì? Phó Quan chần chừ hai giây, chau mày lại tiếp nhận điện thoại.

“Tôi cần cô hỗ trợ.” Giọng nam trầm thấp truyền đến.

“Làm sao giúp?” Cho dù không muốn, nhưng nghĩ đến sau khi chuyện thành sẽ có chỗ tốt, Phó Quan vẫn hỏi lại.

“Giúp tôi tìm một chỗ bí mật.”

“Được.”

―――――

Đêm khuya, trong một gian phòng trống trải, trong cầu thang yên tĩnh khiến người ta sợ hãi, chỉ có ánh sáng trắng bệch trong khe hở của gian phòng đổ xuống.

Tống Lãng lạnh run chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là một cái lồng sắt khổng lồ, trên mặt buộc xích sắt, ở dưới ánh đèn hiện ra hàn quang, xung quanh không có ai cả.

Đây là nơi nào? Tại sao bé lại ở chỗ này?

Cho dù bé phát triển sớm cũng chỉ là một đứa bé, cũng bị hoàn cảnh xa lạ xung quanh làm sợ hãi.

Thân thể nho nhỏ của bé co rút thành một cục, nằm ở trong góc gân giọng sợ hãi rống to, “Ba ba, mẹ mẹ!”

Hô nửa ngày, lại không người đến.

Hắn trợn tròn mắt hoảng sợ nhìn xa lạ trước mắt, muốn đứng dậy đi nhìn xung quanh, nhưng toàn thân không có chút khí lực nào, bụng thì trống trơn, cơn đói khiến bé suýt ngất xỉu.

Chỉ có thể dùng cả tay chân, kéo thân thể bò đến chốt khóa của dây xích, dùng tay gắt gao nắm lấy hai cái cột sắt, mở to hai mắt nhìn về phía cửa.

“Có ai không? Có ai không?” Tống Lãng quỳ trên mặt đất hô to, giọng giống như sắp khàn đi.

Trong gian phòng không có chút hồi âm nào, khủng bố như vậy. Tống Lãng bị hù dọa muốn khóc lên, nhưng mẹ đã nói qua, bé là con trai, không thể khóc, bé hấp hấp mũi, nén nước mắt quanh vành mắt.

Trong không khí yên tĩnh đột nhiên truyền đến “Két...” Một tiếng, ngay sau đó, có một bóng người đi vào.

Tống Lãng lập tức bò lại một chỗ, nhắm mắt lại.

Trong phòng đột nhiên bay đến một mùi thơm, đặc biệt thơm, khiến bé nhớ tới mùi vị thịt kho tàu của mẹ làm, làm bé nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Một đạo âm thanh ồn ào vang lên sau đó giống như lồng sắt được mở ra.

Thân thể nho nhỏ của Tống Lãng run rẩy, đóng chặt hai mắt lại.

“Đến, ăn cơm đi.” Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói ôn nhu.

Đây là giọng nói của mẹ sao!

Tống Lãng mở choàng mắt.

Tóc dài đen sẫm, khuôn mặt mang ý cười, lông mi cong vút cùng với đôi mắt, hình ảnh của người trước mắt dưới ánh đèn dần dần hiện rõ.

Tống Lãng sững sờ mấy giây, đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lớn lên, thân thể nho nhỏ của bé nhào vào trong lòng cô, khóc tê tâm liệt phế, “Mẹ mẹ, con sợ hãi, con sợ hãi...”

“Tần Ngu” vỗ nhè nhẹ vài cái trên lưng Tống Lãng, kéo bé từ trong lòng mình ra, thay bé lau nước mắt rơi, “Không sao không sao, ăn cơm đi.”

Dưới mũi đột nhiên thoảng qua mùi cơm, Tống Lãng rủ con mắt xuống nhìn, là cơm, còn có cá!

Bé nhếch môi nín khóc mà cười, lau nước mắt, đang muốn tiếp nhận chén cơm, đột nhiên, “Pằng” một tiếng, chén trong tay “Tần Ngu” vỡ ở trên mặt đất.

Tống Lãng ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn, mẹ trước mắt lộ ra một nụ cười quỷ dị, u ám nhìn bé, “Muốn ăn không?”

“Mẹ mẹ...” Trong mắt Tống Lãng lộ ra một tia kinh sợ, thân thể nho nhỏ theo bản năng rụt vào trong góc khuất, môi khô khốc run rẩy lẩm bẩm nói.

“Tần Ngu” nhếch miệng lành lạnh cười một tiếng, nắm lại một nắm cơm dính đầy đất hướng tới miệng bé nói, “Hé miệng, ăn.”

Đã không có đường lui, thân thể nho nhỏ của Tống Lãng gắt gao tựa ở sau lưng cột sắt, cột sắt lạnh lẽo cứng ngắc cấn vào lưng bé đau, bé gắt gao bắt lấy cột sắt, không ngừng lắc đầu.

Sắc mặt của “Tần Ngu” lạnh lẽo, chợt bước lên một bước, mãnh liệt chế trụ cái cằm đã gầy gò rất nhiều của bé, động tác thô lỗ nhét cơm vào trong miệng bé, làm như rất không kiên nhẫn, “Sao mình phải làm công việc ghê tởm lại chán ghét này.”

Cơm khô khốc khó có thể nuốt trôi, cổ họng lại cực kỳ khát khô, trong cơm còn có mùi đất, Tống Lãng bị sặc mãnh liệt ho khan, ho đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hơi thở gấp gáp, “Tần Ngu” vẫn không quan tâm ngó ngàng tiếp tục nhét vào miệng bé, trên mặt đầy vẻ chán ghét.

Tống Lãng không ngừng giãy giụa, thân thể nho nhỏ không thể thoát ra, cái cằm như sắp bị bóp nát, từng giọt nước mắt rơi xuống..