Editor: Trà sữa trà xanh
Cơ thể rơi vào giường lớn, Tần Ngu luống cuống tìm kiếm bốn phía. Bên ngoài còn có người, Tống Mạc lại nổi điên gì đây? Cho dù anh tức giận cũng không thể lỗ mãng nha, việc này bị truyền đi, thanh danh của Tống thị sẽ bị bọn họ phá hư mất.
Cổ tay đột nhiên bị anh chế trụ, bị anh kiềm chặt trên đỉnh đầu, lần này Tần Ngu chính thức trở thành cá nằm trên thớt, cho dù cô ra sức giãy giụa cỡ nào cũng không thề chạy thoát.
Tần Ngu cảm thấy trước mũi ấm áp, chẳng biết lúc nào, khuôn mặt của Tống Mạc đã xáp lại gần, dừng ở bên môi cô, nhìn thẳng vào mắt cô, đáy mắt anh rất đen, như sóng nước đang quay cuồng, ngọn lửa như ẫn như hiện nơi sâu nhất.
Tần Ngu nhìn thấy vậy thì run như cầy sấy, Tống Mạc hiếm khi tức giận, nhưng một khi tức giận thì vô cùng đáng sợ.
Lông mi khẽ run, cô giống như một con thú nhỏ run lẩy bẩy, rũ lông mi xuống không dám đối diện với Tống Mạc. Không biết sao, cô càng né tránh càng khơi dậy lửa giận của anh.
Khuôn mặt của Tống Mạc lập tức tiến gần, Tần Ngu hoảng sợ, vội vàng xoay đầu đi, không ngờ đột nhiên anh lại nắm chặt cằm cô, sau đó nụ hôn rơi xuống như mưa.
Lúc này đây mới là sự kinh hoàng lớn nhất, trong cổ họng cô phát ra mấy âm tiết ngắn ngủi, cô dùng hết khí lực đánh giãy giụa, cũng không thể rung chuyển anh một chút nào. Anh hôn càng lúc càng sâu, thậm chí có chút ít thô lỗ, khi có khi không mút lấy cánh môi cô, răng môi cọ xát, hơi thở quấn quít. Tần Ngu khó thở, ngực phảng phất như có một ngọn lửa hừng hực, đốt toàn thân, lan tràn đồng cỏ. Tần Ngu xém không chịu nổi, nóng bóng trên môi phát đau, cô suýt nữa kêu lên rồi.
Muốn đưa tay đẩy người đàn ông đang đè trên người cô ra, cánh tay lại mềm yếu, không có sức lực nào, Tần Ngu liền âm thầm chửi mình vô dụng trong lòng mấy lần.
Không biết qua bao lâu, Tần Ngu cảm giác mình như sắp hóa thành một vũng nước, trên môi đột nhiên đau xót, cô nhịn không được kêu lên, đã thấy ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm cô, đưa tay nhẹ nhàng ma sát trên môi cô, trầm mặc một hồi, rồi mới thấp giọng nói, “Đây là trừng phạt vì em không biết lo cho chính mình, nhớ kỹ, về sau nếu em phạm một lần, anh liền trừng phạt một lần.”
Cả người Tần Ngu đổ đầy mồ hôi, đẩy người anh ra ngồi dậy vội vàng nịnh nọt, “Em bảo đảm sẽ không tái phạm.”
Sau đó cô thấy tầm mắt của anh không biết đã rơi vào trên người cô, đặc biệt sâu thẳm.
Tần Ngu sợ run một cái, trong chớp mắt, thuận theo tầm mắt của anh nhìn sang, thì ra là vạt áo của cô bị cuốn lên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh bạch hi, trên mặt như bị phỏng, cô nhanh chóng đưa tay sửa sang lại quần áo. Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Tống Mạc lại xáp lại gần lần nữa.
Tần Ngu không hiểu trừng to mắt nhìn Tống Mạc, anh thản nhiên động tay dò xét nút áo trước ngực cô, còn than nhẹ bên tai cô, giọng nói có chút khàn khàn, “Anh còn chưa thử qua.”
“Thử qua cái gì?” Cô khó hiểu hỏi lại.
“Làm việc đen tối trong phòng làm việc.”
Tần Ngu nhất thời mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, trong lòng hối hận một ngàn lần, đã biết anh không bao giờ nói ra lời lẽ tốt đẹp gì, vậy mà vừa rồi cô còn hỏi anh.
Giương mắt có chút ít thẹn thùng trừng Tống Mạc một cái, duỗi tay đè chặt bàn tay không an phận của anh, quở trách, “Sắc lang, nơi này là chỗ làm việc, sao có thể làm chuyện đó?”
“Có gì không thể?” Tống Mạc hung hăng ấn nhẹ một cái trước ngực cô, trên khuôn mặt xưa nay luôn nghiêm cẩn lại lộ ra một tia khinh bạc, đặc biệt d[[dlqd quyến rũ.
Tần Ngu lập tức trốn về phía sau, nghiêm túc nhìn anh, nghĩa chính ngôn từ nói, “Không được, em nói không được là không được.” Trên mặt cô còn đỏ ửng một mảng, kiều diễm như ánh hoàng hôn rực rỡ, vẻ nghiêm túc của cô trở nên có chút buồn cười.
Tống Mạc xoay người một cái đè cô ở trên người, “Em không cần động thủ, tự anh làm.”
“Anh...” Tần Ngu mới vừa đưa tay ra, lập tức bị anh vô tình trở tay chụp lại trên đỉnh đầu, mọi lời nói đều bị phong lại trong cổ họng.
―――――
“Gần đây bên người cô ta đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, người của chúng ta không tìm được thời cơ hạ thủ, việc này, xin Thẩm tiểu thư mời cao minh khác đi.”
Một đám phế vật, chỉ là một người đàn bà mà năm lần bảy lượt không giết chết được!
Thẩm Vi Nhi oán hận liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động tối thui, giẫm lên ánh sáng đầy đất trở lại ghế lô.
“Thẩm tiểu thư, sao đi lâu như vậy?” Một người đàn ông mập mạp ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi tà tà dựa trên ghế sofa cầm một ly rượu híp mắt đầy ý cười nhìn Thẩm Vi Nhi, rõ ràng là một lão sắc lang.
Chán ghét chợt lóe lên trong đáy mắt của Thẩm Vi Nhi, khóe môi của cô lại nâng lên, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười đi tới đón ly rượu, “Lý tổng thật ngại quá, đã khiến ngài chờ lâu rồi, tôi tự phạt mình một ly.”
“Ngồi đây.” Mắt thấy Thẩm Vi Nhi uống một hơi cạn sạch, người được gọi là Lý tổng vỗ vỗ chỗ trống nhỏ xíu bên người, cười không có hảo ý.
Nụ cười trên mặt Thẩm Vi Nhi cứng đờ, đặt ly rượu xuống kiên trì đi qua chỗ đó ngồi xuống.
Lý tổng mập mạp động đậy ngưởi, đưa tay ôm lấy Thẩm Vi Nhi, “Đến đây, uống rượu.” Trong khi nói chuyện, một đôi tay đầy nếp nhăn dọc theo eo thon của cô bắt đầu dao động trên dưới.
Thẩm Vi Nhi đè nén chán ghét trong lòng xuống, làm bộ như không thấy cầm ly rượu lên khẽ nhấp một cái, ánh mắt rơi vào trong hư vô mờ mịt, ánh sáng trong phòng lờ mờ, đáy mắt cô lộ ra một tia hàn quang, âm ngoan bén nhọn.
Người đàn bà bỉ ổi chết tiệt kia! Mọi thứ bây giờ của cô là do người đàn bà đó ban tặng, cô ta cướp đi hào quang của cô, khiến cô từ trên thiên đàng rơi xuống địa ngục, từ đây cô không còn là Thẩm Vi Nhi nổi danh khắp đại giang nam bắc, cô trở thành kẻ đáng thương chỉ biết lợi dùng nhan sắc của mình để kéo dài hơi tàn này của mình, như thế mà còn chưa đủ, người đàn bà đó lại cướp đi người đàn ông cô yêu nhiều năm nữa!
Người đàn bà đáng chết như vậy, cô lại không có bản lãnh giết chết ả ta, cô không cam lòng! Một ngày nào đó, cô nhất định sẽ bắt ả ta nếm tư vị mất hết tất cả!
Nếu đã không thể giết chết ả ta, thì cô cũng không cho ả ta sống thoải mái hơn cô đâu, cô muốn làm cho ả ta sống không bằng chết!
Thẩm Vi Nhi dùng sức nắm chặt ly rượu, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, trong sắc tối, dữ tợn giống như ác quỷ đòi mệnh.
―――――
Tống thị. Phòng tiếp khách.
“Chúc mừng hai vị” Trên mặt Phó Quan mang theo nụ cười vui vẻ nói với Tống Mạc và Tần Ngu.
“Cảm ơn.” Tống Mạc không e dè đưa tay nắm tay Tần Ngu ngồi xuống đối diện Phó Quan, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tần Ngu nhìn chằm chằm khuôn mặt Phó Quan vui vẻ nhưng đáy mắt lại hiện rõ giận dữ, trong lòng lại nhịn không được cười lạnh, chồn chúc tế gà, không có hảo tâm.
“Đây thiết kế phương án lần này của công ty chúng tôi, mời Tống tổng xem qua.” Mặc dù trong lòng có nhiều phẫn hận, nhưng giờ phút này không phải là lúc phát tiết, Phó Quan nhịn xuống không vui đáy lòng làm bộ như không có việc gì đưa phương án tới trước mặt Tống Mạc.
Tống Mạc cúi người cầm lấy phương án mở ra, cười nhạt một tiếng với Tần Ngu, “Tần thư ký, cô thấy thế nào?”
Tần Ngu khẽ ngẩn người, mới biết Tống Mạc đang cố ý làm bộ dáng cho Phó Quan xem, chắc anh cũng biết Phó Quan có tâm tư với anh, mới làm vậy, Tần Ngu nhếch môi rất nhanh đến gần anh, giả vờ giả vịt nghiêm túc lật xem.
Phó Quan nhìn chằm chằm hai người tình nồng mật ý trước mắt, chỉ cảm thấy một màn này chói mắt đến cực điểm, không cách nào nhìn được, bàn tay siết thành quyền đặt ở bên người mới có thể đè xuống ý nghĩ xông lên phía trước giết chết Tần Ngu.
Tần Ngu không cần ngẩng đầu lên cũng có thể cảm thấy sát khí trong mắt Phó Quan, cơ hồ muốn bắn một viên đạn vào đầu cô.
Cuối cùng vẫn nhịn không được, Phó Quan mãnh liệt đứng dậy, cứng ngắc giật giật khóe miệng lạnh lùng nói, “Xem ra Tống tổng tạm thời không có cách quyết định có cần phương án này hay không, đã như vậy, tôi xin đi trước, khi nào Tống tổng xem hết thì xin hồi âm lại.”
Tống Mạc không ngẩng đầu, từ trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng “Ừ”, cực kỳ lấy lệ.
Phó Quan hung hăng trợn mắt nhìn Tần Ngu một cái, cầm lấy túi xách, giận dữ rời đi.
―――――
Ban đêm, Lê Nhược làm tổ trong ghế sofa chán đến chết xem ti vi, trong phòng bếp truyền đến một giọng nam trầm thấp dễ nghe, “Vợ à, cơm chín.”
Lê Nhược quay đầu lại, Thẩm Thần đã bưng cơm nóng đi ra từ phòng bếp, cực kỳ thơm, chỉ trong nháy mắt, một mùi thơm nồng đậm tản ra khắp phòng.
“Canh bí đao nhân cá trích sao?” Lê Nhược ngửi ngửi, trên mặt vui mừng, để ôm gối xuống chạy đến bàn ăn.
“Không phải em vẫn ầm ĩ la hét muốn ăn món này sao.” Thẩm Thần lại chui vào phòng bếp bưng thức ăn ra, “Hôm nay anh làm những món em thích ăn đó.”
Lê Nhược nhìn một bàn cơm phong phú trước mắt, trong lúc nhất thời ngón trỏ động đậy, cầm lấy cái muỗng nếm thử một miếng canh cá, hương vị ngon vô cùng, nhịn không được lại uống thêm vài ngụm.
“Hương vị như thế nào?”
“Không sai, tay nghề đã tiến triển không ít đâu.” Đồng thời Lê Nhược gắp thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, nói lẩm bẩm không rõ.
Lê Nhược ăn cực kỳ tốt, chén sứ trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái đầu, cô kinh sợ dựa lưng vào ghế, định thần nhìn lại, Thẩm Thần đang nháy mắt với cô, một cái, lại một cái.
“Làm sao vậy? Mí mắt của anh bị co giật sao?” Lê Nhược cắn chiếc đũa trong miệng hỏi.
“...” Thẩm Thần đưa tay chỉ chỉ vào gò má, “Ban thưởng.”
Lê Nhược nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt, sững sờ một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, “Em mới vừa ăn thịt kho tàu, miệng đầy dầu mỡ sẽ dính vào mặt anh đấy.”
“Anh không chê.” Thẩm Thần da mặt dày bày ra bộ dáng vô lại.
Lê Nhược dở khóc dở cười, đang muốn cúi người, chợt nghe trong phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại di động, hai người đều sững sờ.
“Hôn trước đi mà, sau đó rồi nghe máy.” Mỗ nam tiếp tục thực hiện công phu da mặt dày.
Lê Nhược trắng mắt liếc anh một cái, đứng dậy chạy tới, nhìn điện thoại, là một số xa lạ.
Nhíu nhíu mày, bắt máy, “Uy?”
“Xin chào, Lê tiểu thư, tôi muốn làm một cuộc giao dịch với cô.” Một giọng nữ truyền đến.
Giao dịch?
Lê Nhược chần chừ, “Cô là ai? Nói giao dịch gì?”
“Tôi là ai không quan trọng.”
Người phụ nữ nào kì lạ vậy? Thần thần bí bí, Lê Nhược không kiên nhẫn nói, “Tôi sẽ không giao dịch gì với cô.” Dứt lời, cô sắp cúp điện thoại, bên kia đúng lúc nói, “Giao dịch có quan hệ tới Tống Mạc, tôi tin rằng cô sẽ cảm thấy rất hứng thú.”