Editor: Táo đỏ phố núi
“Cho anh một lời giải thích hợp lý.” Tần Ngu còn chưa hồi phục lại tinh thần, bất ngờ ở trước mắt đã xuất hiện một gương mặt anh tuấn, nhưng mà trên khuôn mặt đó, đôi mắt không giấu được chút mệt mỏi.
Tần Ngu kinh ngạc mặt đỏ tới tận mang tai, lắp ba lắp bắp, ngay cả một câu nói đầy đủ cũng không nói nên lời, “Anh… anh… tại sao anh lại ở đây?” Lúc này Tống Mạc không phải là nên ở trong phòng làm việc của Tống giám đốc chờ cô về hay sao? Vì sao anh lại xuất hiện ở trước mặt của cô, lại còn không hề có tiếng động nào, giống như quỷ vậy.
Không khí giữa hai người có chút trầm mặc và kỳ quái… Tần Ngu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt lạnh lùng và sững sờ của Tống Mạc thật lâu, cảm giác ở sau lưng mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng.
Chuyện này, sao lại khác xa so với sự tưởng tượng của cô như vậy? Lúc này tổng giám đốc bá đạo không phải nên nhào lên ôm cô vợ bé nhỏ của mình thật chặt không ai có thể tách ra được, sau đó hôn một nụ hôn thật dài thật sâu, rồi thì thầm bên tai của cô một câu “Từ nay về sau hãy hứa là không rời khỏi tầm mắt của anh dù chỉ một bước” chứ? Vì sau thực tế lại tàn nhẫn như vậy?
Cuối cùng Cố Uyển Uyển cũng không nhịn được nữa, chen lấn cái bụng bự của mình vào giữa hai người, lôi kéo Tần Ngu về phía người của mình, khẽ chọt vào ót của Tần Ngu một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Nghe thấy tin cậu bị mất tích, Tống Mạc cũng sắp nổi điên rồi, đâu còn tâm tư nào mà tiếp tục công việc, từ lúc cậu vừa mới gọi điện thoại tới, sớm ở dưới lầu dưới của Tống Thị chờ cậu trở về rồi.”
Tần Ngu có chút gian nan nhìn thân hình như bóng cao su của Cố Uyển Uyển rồi lại nhìn lướt qua vẻ mặt lạnh lùng của Tống Mạc, có chút chột dạ, “Thật, thật sao?”
“Mình lừa cậu làm gì?” Hai tròng mắt của Cố Uyển Uyển đảo đi đảo lại giữa hai người, “Mình chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi, còn lại thì vợ chồng son của các cậu tự mình giải quyết, mình xin rút lui.”
“Chao ôi… cậu…” Tần Ngu phục hồi lại tinh thần đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Cố Uyển Uyển, nhưng mà trong tay chỉ nắm vào một khoảng không, trước mắt đã không còn thấy bóng dáng của Cố Uyển Uyển đâu nữa.
Tần Ngu nhìn bóng dáng của Cố Uyển Uyển biến mất trong đám người, cúi đầu thở dài một hơi, còn cảm thấy thật khó khăn cho cô ấy khi bụng lớn như vậy mà lại chuồn được nhanh như thế.
Buồn bực gãi gãi đầu khó khăn xoay người lại, ngây ngốc nhếch nhếch miệng về phía Tống Mạc, “Chạy nhanh thật, cái kia, anh có đói bụng không?”
Tống Mạc không nói một lời cứ nhìn cô chằm chằm, trên mặt cũng không hề nở nụ cười.
Đúng là một tên ngốc, không hiểu như thế nào là phối hợp sao, tốt xấu gì cũng nên cho cô một nấc thang đi xuống chứ… Tần Ngu nói thầm trong lòng.
Bất ngờ, cô còn đang tính toán nói cái gì đó cho bầu không khí đỡ căng thẳng, thì đột nhiên thấy ánh nắng ở trên đầu bị che khuất, ngước mắt lên, cánh tay của người đàn ông để ngang trên đỉnh đầu của cô, trong tay có một chiếc áo vest được cắt may vừa vặn.
Lúc tia nắng ở trước mặt đã khôi phục lại, thì trên người đã có một chiếc áo vest dài tới đầu gối.
Tần Ngu hắng giọng một cái, đang muốn mở miệng nói lời cảm ơn, thì trên bờ vai chợt nặng hơn, một cánh tay của người đàn ông đặt lên đó.
Cho dù Tống Mạc đã công khai thân phận của cô với tất cả mọi người, nhưng cũng không cần thể hiện sự ân ái như vậy ở trước mặt công nhân viên của Tống Thị chứ, Tần Ngu ngước mắt lên khẽ nhìn trộm vẻ mặt của người đàn ông một chút.
Ồ, sắc mặt kia thật là đen, dường như là đen như than, Tần Ngu thầm tính toán ở trong lòng một chút, rồi cô thầm nuốt những lời phản đối lại, cô cảm thấy lúc này tốt nhất là cô nên ngậm miệng lại.
Lặng lẽ đưa tay lên gỡ chiếc mũ tóc giả của mình xuống cuộn lại thành một nùi giấu vào trong lòng, bị Tống Mạc ôm chặt đi vào đại sảnh của Tống Thị.
Không cần phải ngẩng đầu lên, Tần Ngu cũng có thể đoán được ở đại sảnh sẽ có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào cô và Tống Mạc, cũng may da mặt cô dày, da mặt của Tống Mạc còn dày hơn cả da mặt của cô, đoạn đường đi này cũng không thèm coi ai ra gì.
Cho tới khi vào trong thang máy, cuối cùng Tần Ngu cũng không chịu được nữa, có trời mới biết lực tay của Tống Mạc mạnh như thế nào, dường như muốn vò nát cả người cô ở trong lòng của anh, cả buổi trưa cô không ăn miếng cơm nào, lại vác khúc côn quơ qua quơ lại cả nửa ngày trời nên bụng đã đói tới mức ngực dán vào lưng rồi, bị anh siết chặt như vậy, Tần Ngu cảm thấy mình đã sắp ngạt thở luôn rồi.
Cô cử động nhích nhích người, muốn thông qua ngôn ngữ cơ thể nói cho Tống Mạc biết cô đang vô cùng không thoải mái.
Quả thật là Tống Mạc đã cúi người xuống, liền nhìn thấy Tần Ngu đang trơ mắt ra nhìn anh, một đôi mắt bao hàm sự tha thiết và chờ đợi. Đầu tóc của cô do mang tóc giả nên hơi rối loạn lên, lúc này đang rơi tán loạn xuống vai, khuôn mặt của cô trắng nõn rất xinh đẹp - - ừ, giống như một con thỏ, còn là loại mềm mại nữa.
Cuối cùng cũng động lòng, cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên cằm của Tần Ngu một cái hôn.
Phát giác ra cảm giác ấm áp trên môi của mình, Tần Ngu kinh ngạc tới mức tròn xoe mắt lên, anh đang làm gì?
Cùng lắm thì cô chỉ muốn bảo anh thả cô ra, tại sao anh lại phải hôn cô chứ? Chẳng lẽ ngôn ngữ cơ thể của cô đã thể hiện sai rồi?
Tần Ngu nhìn Tống Mạc lại tỏ vẻ như không có gì, rất tự nhiên một lần nữa lại đặt tay lên vai của cô, cô lại một lần nữa vặn vẹo người, dùng ánh mắt chỉ chỉ vào cánh tay của anh.
Nhìn từ góc độ của Tống Mạc, thì giống như là Tần Ngu đang chu môi với anh vậy, cái này là có ý gì? Còn muốn?
Nở nụ cười hiếm thấy, xoay người lại, cúi gương mặt tuấn tú xuống.
Tần Ngu mở to mắt lên nhìn gương mặt đang phóng đại lên ở trước mặt mình, sững sờ chớp mắt một cái, hai tay cương quyết chống đỡ ở lồng ngực của Tống Mạc, “Trong thang máy không khí có chút ngột ngạt, không thích hợp cho hôn môi.”
Tống Mạc ngẩn người không nói gì, Tần Ngu cảm thấy lông mày của anh khẽ run lên hai cái.
Cô trầm mặc một lúc lâu, rồi lại giơ cánh tay lên, Tần Ngu rụt rụt về một góc thang máy, “Anh đè vai em nặng muốn chết.”
“...” Hình như Tống Mạc lại run lên hai cái.
Nhìn nhau không nói gì, thang máy từ từ đi lên, bên trong rất yên tình, đột nhiên có tiếng ùng ục vang lên.
Tần Ngu sững sờ, Tống Mạc cũng sững sờ, đột nhiên lại vang lên một tiếng kêu thật dài nữa.
Trên mặt của Tống Mạc hiện lên sự vui vẻ cực kỳ hiếm thấy, đưa tay lấy điện thoại di động ta, “Trợ lý Hứa, gọi hai phần cơm đưa tới phòng làm việc của tôi.”
―――――
Ăn hết ba phần cơm, Tần Ngu mới hồi phục lại tinh thần, ngồi trong phòng làm việc của Tống giám đốc ợ một cái thoả mãn.
Hiển nhiên là Tống Mạc cũng đã ăn no, cầm lấy miếng ăn giấy lên ung dung lau miệng, bấm số của Hứa Văn, “Gọi nhân viên tới quét dọn phòng làm việc của tôi một chút.”
Để điện thoại di động xuống,Tống Mạc nhìn Tần Ngu đang nằm híp mắt rất vui vẻ ở trên ghế salon kia, “Lại đây.”
Bắp chân của Tần Ngu lắc la lắc lư ở trên ghế sô pha, đột nhiên nghe thấy giọng nói vang lên, bất ngờ ngây người ra, mấy giây sau, mới nhìn về phía người đàn ông mặc áo sơ mi đang ngồi bên cạnh bàn, “Anh gọi em?”
“Trong phòng làm việc này ngoại trừ em ra còn có ai nữa à?” Tống Mạc xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Tần Ngu nhìn khắp nơi một lượt, rồi mới ngoan ngoãn đứng dậy đi tới.
“Giải thích một chút, tại sao sáng nay lại trốn đi?” Gò má của người đàn ông nhìn vô cùng nghiêm túc.
Tần Ngu không chút tiến bộ nào khẽ run vài cái, cúi đầu nói, “Bên ngoài rộng lớn như vậy, em muốn đi xem.”
Tống Mạc giơ tay lên, Tần Ngu lập tức chui mặt xuống gầm bàn, chỉ còn cái mông lộ ra.
“Em đang làm cái gì?”
Không có bàn tay nào rơi xuống giống như dự đoán, Tần Ngu từ dưới gầm bàn ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngón tay thon dài của Tống Mạc đang đặt vào chiếc cúc thứ nhất trên áo sơ mi.
Tần Ngu cắn cắn đầu lưỡi, con ngươi đảo đảo một cái, chợt nảy ra ý hay, nhanh chóng lấy một tờ giấy từ trong túi ra quơ quơ ở trước măt của Tống Mạc, “Vừa rồi có rác ở dưới bàn, em cúi xuống nhặt rác.”
Tống Mạc quét mắt nhìn cô một lượt, cũng không vạch trần, “Rốt cuộc sáng nay đã xảy ra chuyện gì, mau nói chi tiết từng chút cho anh nghe.”
Tần Ngu nhớ lại rồi kể lại hết cho Tống Mạc nghe, còn những chuyện như trong cửa hàng bán đồ hoá trang bị nam nhân viên ôm ở trong ngực thì nửa chữ cô cũng không nhắc tới.
Tống Mạc nhìn cô chăm chú, vẻ mặt lạnh nhạt và xa cách, nhìn không ra tâm trạng của anh, cho tới khi cô nói xong, mới mở miệng nói, “Tại sao lại dùng cách ngu xuẩn như vậy để trốn khỏi vệ sĩ, vì sao lại không ngoan ngoãn nghe lời của anh?”
“Mấy tháng nay, cho dù em đi đâu cũng có vệ sĩ đi theo, cảm giác giống như là đang bị giam lỏng, em nghĩ là mình cần một chút không gian riêng tư.” Tần Ngu thận trọng nhìn vẻ mặt của Tống Mạc.
“Không gian riêng tư chính là đưa mình vào hoàn cảnh nguy hiểm cũng không thèm quan tâm?” Trong giọng nói của Tống Mạc mơ hồ còn mang theo sự tức giận. Cô không hề biết rằng, khi anh nhận điện thoại của Cố Uyển Uyển, đã sợ hãi như thế nào, anh đã phạm sai lầm nên suýt nữa đã mất cô một lần rồi, cái cảm giác không thể nắm chặt tay của cô, so với lúc Mộ Song rời đi còn khiến cho anh đau lòng như đứt từng khúc ruột hơn!
“Em cũng không hề suy nghĩ nhiều như vậy, em cho rằng chuyện kia đã qua lâu như vậy thì sẽ không có chuyện…” Tần Ngu cũng không hề phát hiện ra lửa giận của Tống Mạc, cụp mắt xuống lẩm bẩm nói.
Ai ngờ còn chưa nói hết câu, chợt bóng dáng của người đàn ông nhào tới, theo bản năng cô muốn chạy trốn, sau lưng dựa vào trên bàn, khuôn mặt của người đàn ông càng lúc càng hạ xuống gần, đôi mắt đen láy thâm trầm, rõ ràng là đang vô cùng tức giận, Tần Ngu không dám phản kháng, chuyện lần này cô tự biết mình đuối lý, chỉ có thể nghe theo Tống Mạc, không hề dám làm trái ý anh, sợ đụng vào giới hạn cuối cùng của anh.
Cho tới cuối cùng, cả người của cô đều nằm xuống bàn làm việc.
Cuối cùng khuôn mặt của người đàn ông cũng dừng lại, nhìn cô chăm chú. Khoảng cách gần như vậy, dường như Tần Ngu sắp không thở nổi nữa.
Đột nhiên, cánh cửa kêu “Két…” một tiếng, có người đẩy cửa bước vào, Tần Ngu liếc mắt nhìn, là nữ nhân viên vệ sinh đi vào.
Khuôn mặt như bị phỏng, hoảng hốt đẩy cánh tay của Tống Mạc ra, ai ngờ người đàn ông này lại giữ chặt lấy cô, không nhúc nhích được chút nào. Taoo do leê quíy dđono.
Nữ nhân viên vệ sinh sững sờ đứng tại chỗ, chỉ dừng lại một chút, rồi lại vội vội vàng vàng muốn lui ra ngoài, thì đột nhiên có một giọng nói đàn ông vang lên. “Cô ở lại trong này quét dọn đi.”
Bước chân dừng lại, ngước mắt lên, Tống Mạc bế Tần Ngu từ trên bàn lên, xoay người đi vào trong phòng nghỉ…