Editor: Trà sữa trà xanh
Kim môn phòng 305.
Tống Mạc đẩy cửa vào, ở trên giường, hai cơ thể xích lõa quấn quýt nhau,
trong phòng cũng không bật đèn, bóng đêm phủ lên hai người đó, dưới ánh
sáng tối tăm, không thấy rõ được bộ dáng của hai người, chỉ thấy được
những hình ảnh rung động lòng người, bên trong căn phòng tản ra một hơi
thở mê say.
Nhìn thấy hai d[dlqd[ người đang quấn quýt nhau
kia, lồng ngực của Tống Mạc đau xót, trong chớp mắt, sắc mặt của anh
liền trở nên hung ác nham hiểm đi về phía trước.
Hai người đang chìm nổi trên giường thấy có người vào, hét lên một tiếng, co lại vào trong chăn.
Tống Mạc bật đèn, từ trên cao nhìn xuống hai người trên giường.
Khuôn mặt của hai người hiện rõ trước mặt anh, hết sức xa lạ, người phụ nữ trong đó không phải Tần Ngu.
Tống Mạc không nói một lời nắm quyền chặt, gân xanh nổi lên mu bàn tay, Thẩm Vi Nhi, cô ta lại dám lừa anh!
Anh thu hồi ánh mắt bén nhọn, xoay người, đột nhiên trong túi quần, điện thoại di động rung dữ dội, là cuộc gọi của Hứa Văn.
Anh tiếp máy.
“Tống tổng, đã tra được, chiếc xe kia đã chạy đến một ngôi biệt thự ở vùng
ngoại ô, tôi lập tức gửi địa chỉ cho anh.” Giọng nói xưa nay luôn vững
vàng của Hứa Văn mơ hồ run rẩy.
Tống Mạc cúp điện thoại, mấy giây sau, địa chỉ cụ thể được gởi đến.
Tống Mạc ngồi vào trong xe, tự mình lái xe, ô tô nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
―――
Trong một biệt thự vùng ngoại ô.
Người đàn ông xa lạ nằm trên người Tần Ngu, ngón tay của hắn, chậm rãi tháo
nút áo của cô, nút thứ nhất, nút thứ hai, khí lạnh thuận theo khe hở
chui vào quần áo, xẹt qua da thịt, làm giảm bớt khí nóng trong cơ thể
cô.
Ngọn lửa trong cơ thể dịu lại mấy phần, thư thái không
ít, đáy lòng của cô lại cực kỳ luống cuống, giờ phút này, cô rất muốn
đưa tay níu chặt áo sơ mi, nhưng lại bất lực, cổ tay bị trói chặt, không thể động đậy.
Tay của hắn không ngừng dời xuống, càng làm cơ thể cô vô lực hơn, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Nút áo đã bị tháo ra hết, chỉ cần nhẹ nhàng vén lên, da thịt nõn nà của cô
sẽ không hề che chắn bày ra trước mặt hắn, nước mắt của Tần Ngu theo
gương mặt chảy xuống, cô nức nở nghẹn ngào lên tiếng, “Van cầu anh, thả
tôi ra, anh muốn cái gì tôi đều cho anh, cầu xin anh...”
Động tác trên tay hắn chợt ngừng lại, mỉm cười nhìn Tần Ngu, “Nhưng mà tôi chỉ muốn cô, làm sao bây giờ, tiểu bảo bối?”
Bộ dáng cô rơi lệ, nhu nhược như vậy, luống cuống như vậy, như con thỏ
nhỏ, hắn nhìn cô như vậy, dục vọng trong đáy lòng càng bốc lên hừng hực, hắn thật muốn hung hăng đè cô dưới thân, nghe cô cầu xin tha thứ nha.
Khẽ cười một tiếng, hắn đưa tay, đẩy áo sơ mi của Tần Ngu ra, da thịt của
cô trắng như tuyết, đường cong uyển chuyển, toàn bộ hiện ra trước mắt
hắn, như một hàng mỹ nghệ hoàn mỹ không tỳ vết.
Hắn nhịn không được cúi đầu than thở một tiếng, đưa tay xoa xương quai xanh mê người của Tần Ngu.
Thân thể Tần Ngu không tự chủ được kịch liệt run rẩy, ngọn lửa trong cơ thể
lại xông lên, không tìm thấy đường thoát, cả người giống như sắp hỏng
rồi, sự đụng chạm của hắn, lại khiến cô muốn nhiều hơn.
Cảm giác sỉ nhục trong lòng càng lớn hơn, cô cắn môi dưới, sít sao nhắm mắt lại, bây giờ, không làm gì là tốt nhất.
Bất quá, bộ dáng bất khuất của cô, hiển nhiên khiến hắn bất mãn, hắn nhịn không được nhíu mày, “Mở mắt ra.”
Tần Ngu lại càng nhắm mắt chặt hơn, thậm chí quay đầu lại, chân mày chau lại, rõ ràng là chán ghét hắn.
Ngón tay của hắn chuyển đến trên đai an toàn màu đen của Tần Ngu, như muốn
đẩy ra, giọng nói uy hiếp, rơi xuống tai của Tần Ngu: “Ngoan ngoãn, nếu
không, chắc cô biết sẽ phát sinh cái gì.”
Trong lòng Tần Ngu run
lên, con mắt đỏ bừng chậm rãi mở ra, thống khổ nhìn hắn, hắn đưa tay chế trụ cằm cô, chăm chú nhìn cô, “Nhìn tay của tôi.”
Tần Ngu
không động đậy, bàn tay của hắn càng dao động quanh tuyết trắng, ý muốn
thăm dò vào, khi hắn chạm đến đỉnh núi, cô dùng sức cắn môi dưới, hít
sâu một hơi, nước mắt từ hốc mắt tràn ra, cô hèn mọn cúi đầu, hắn mới
hài lòng cười cười, đưa tay điểm điểm vào thái dương của cô, “Nghe lời
như vậy mới tốt.”
Trong tầm mắt, Tần Ngu chứng kiến bàn tay
của hắn một đường xuống phía dưới, bên hông đột nhiên buông lỏng, trên
đùi chợt lạnh, quần của cô, liền bị hắn tiện tay ném xuống đất.
Giờ phút này, cơ thể của cô đã hoàn toàn phơi bày trước mặt hắn, ánh mắt
tối sầm của hắn một tấc một tấc xẹt qua da thịt cô, làm Tần Ngu nghĩ tới rắn độc, cảm giác ướt lạnh kia, khiến lòng cô rung động mãnh liệt, cô
giãy giụa lấy muốn thoát khỏi, lại nhận được cảm giác tê dại từ cổ tay
cổ chân truyền tới.
Cuối cùng, hắn thu hồi ánh mắt tham luyến của mình, tiến thêm một bước, tâm của Tần Ngu căng cứng.
Một d[d[[lqd giây sau, bàn tay của hắn rơi vào phía dưới xương quai xanh
của cô, trong cơ thể, ngọn lửa bị cô đè nén nhanh chóng lan tràn, Tần
Ngu chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, liền có đồ vật gì đó muốn nổ
tung lên, ý thức càng mơ hồ, cô cảm thấy mình sắp hóa thành một vũng
nước, hòa tan sự vui sướng cực hạn đáng sợ này.
Không biết
qua bao lâu, nước mắt Tần Ngu giàn giụa, tiếng khóc càng ngày càng dồn
dập, hắn lại giống như đang tra tấn cô, bàn tay quanh quẩn bên eo cô,
cảm giác yếu mềm một đường lan tràn đến đáy lòng.
Tần Ngu
uốn éo người, muốn tránh sự giam cầm của hắn, hắn chợt mạnh mẽ đè vòng
eo mảnh khảnh của cô lại, bàn tay đột nhiên đi xuống.
Đau
đến không muốn sống, cuối cùng Tần Ngu lớn tiếng quát lên, tiếng khóc
bất lực mà tuyệt vọng, vang vọng trong căn phòng, cô một lần rồi một lần kêu tên một người cô tâm niệm trong lòng, Tống Mạc, Tống Mạc, cứu em!
Mau tới cứu em!
Trong khoảng khắc nghìn cân treo sợi tóc,
giống như không còn cơ hội lật chuyển nữa, ngón tay của hắn đã chạm đến
biên giới quần lót của cô, trong bóng tối, một bóng người đột nhiên phá
cửa xông vào.
Tần Ngu thậm chí không thấy rõ người đến là
ai, liền thấy một bóng dáng cao lớn nhanh chóng xông đến, ngay sau đó,
cô liền nhìn thấy người đàn ông vốn đang nằm ở trên người cô đã bị người khác mạnh mẽ kéo xuống giường, hình như đầu của hắn đụng vào tường,
trong miệng hắn đều là tiếng kêu đau thất thanh.
Tần Ngu há lớn miệng, quên mất khóc thút thít.
Lần này, dưới ánh đèn, cô đã nhìn thấy rõ người tiến vào là ai, là Tống Mạc, là Tống Mạc của cô.
Anh đang đánh nhau với người đàn ông biến thái kia, người đàn ông kia hiển
nhiên không phải là đối thủ của anh, bị anh một lần rồi một lần đánh ngã xuống đất.
Rất nhanh ngoài cửa lại có hai người đàn ông
xông tới, Tống Mạc một mặt bay lên đá một cước, hung hăng đè người đàn
ông kia vào tường, mặt khác gầm nhẹ một tiếng, chặn hai người kia tiến
vào.
Cửa liền bị đóng lại, người đàn ông kia cũng lăn xuống
từ trên tường, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, kính đen trên
mặt hắn, cũng bể thành cặn bã, hòa với vết máu rơi đầy đất, nhìn thấy mà giật mình, hắn há miệng thở dốc, quỳ rạp trên mặt đất, gian nan mở mắt
ra nhìn về phía giường, hừ nhẹ một tiếng, không động đậy được nữa, hoàn
toàn ngất đi.
Tống Mạc lạnh lùng liếc hắn một cái, nhanh chóng chạy tới chiếc giường.
Tứ chi của Tần Ngu bị trói ở góc giường, nước mắt chảy giàn giụa, một đôi
mắt đỏ bừng lẳng lặng nhìn anh, môi dưới đầy máu tươi, nhìn anh như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Ngực kịch liệt đau đớn, đều do anh, đều do anh không tốt, không bảo vệ tốt cô, khiến cô chịu ủy khuất như thế.
Cúi người nhanh chóng cởi bỏ những trói buột trên người cô, kéo chăn trên
giường qua bọc kín cô, không nói một lời sít sao ôm cô vào trong ngực.
Nước mắt của Tần Ngu rơi xuống từng giọt lớn, rơi xuống vai anh, chảy vào cổ anh, nước mắt nóng rực kia, làm tâm hắn đau đớn, cô gái quật cường mạnh mẽ này, cho tới bây giờ đều không rơi nước mắt trước mặt anh, lúc này
đây lại dựa vào đầu vai của anh bi thống khóc, ruột gan đứt từng khúc,
giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở từng chữ từng câu run rẩy rơi vào
bên tai anh, “Tống Mạc, cuối cùng anh cũng đã đến, em, em còn tưởng
rằng...Anh sẽ không tới, em cho là em... Sẽ không còn được gặp lại anh.”
Cô ủy khuất như vậy, khổ sở như vậy, giọng nói khàn khàn của cô giống như
đang lên án anh, đâm vào lồng ngực của anh, anh chưa bao giờ có lúc hận
mình như vậy, trái tim của anh chưa từng đau nhức như vậy.
Anh đưa tay một lần rồi một lần khẽ vuốt tóc của cô, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi...”
Nếu như không phải là anh, cô cũng sẽ không sa vào dòng nước xoáy này, nếu
như không phải là anh, cô cũng không phải chịu nhục nhã như vậy.
Không biết đã ôm nhau bao lâu, không biết khóc bao lâu, Tống Mạc mới buông
Tần Ngu ra, giúp Tần Ngu mặc quần áo vào, run rẩy ôm cô lên xe, lúc này
mới rời đi, chạy tới bệnh viện.
Bọn họ đi rồi, hai người đàn ông mặc tây trang màu đen trực tiếp tiến vào biệt thự, khiêng người đàn ông chết ngất trên mặt đất đi, ném vào chỗ ngồi sau xe, trực tiếp đưa
đến cục cảnh sát.
―――
Biệt thự Tống gia, kể từ
khi trở về từ bệnh viện, Tần Ngu liền liên tục tự giam mình ở trong
phòng, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm ánh mặt trời, không nhúc nhích, chỉ có nước mắt, không ngừng chảy xuống.
Chuyện phát sinh
tối hôm nay, giống như một cơn ác mộng, mỗi lần cô nhắm mắt lại, tất cả
hình ảnh giống như thủy triều không ngừng cuồn cuộn ở trong đầu cô, một
màn một màn, như một con dao sắc đâm vào ngực cô.
Tống Mạc bưng một ly nước đi tới, đặt vào trong tay cô.
Tần Ngu sững sờ tiếp nhận, một ngụm liền uống sạch, đưa cái ly cho Tống Mạc rồi nói, “Anh đi ra ngoài đi, em muốn yên tĩnh.”
Tống Mạc nhìn thấy bộ dáng tái nhợt luống cuống của cô, ngực giống như là
đang rỉ máu, đau đớn trong lòng như muốn cắn nát tâm của hắn, anh nhìn
chằm chằm cô mấy giây, đưa tay, đang muốn đặt lên khuôn mặt của cô, Tần
Ngu lại tránh ra, khuôn mặt rũ xuống, khàn giọng cúi đầu nói, “Anh đừng
chạm vào em, em rất bẩn.”
Tống Mạc đưa tay quay mặt cô lại,
nghiêm túc mà chuyên tâm nhìn cô, đáy mắt thon dài đen nhánh hiện rõ đau lòng, “Tần Ngu! Em không có lỗi gì hết, là anh không tốt, em đừng hành
hạ bản thân như vậy.” Bàn tay của anh một tấc rồi lại một tấc lau khuôn
mặt của cô, “Ở trong lòng anh, em so với bất luận kẻ nào đều sạch sẽ
hơn, anh không muốn em nói mình như vậy.”
Nước mắt tràn đầy
trong hốc mắt của Tần Ngu, đột nhiên rơi xuống, rơi xuống đầu ngón tay
của anh, nước mắt lạnh buốt, cô kinh ngạc nhìn anh, như sợ hãi, như
khủng hoảng, “Tống Mạc, nơi này, nơi này, hắn đều chạm qua, như vậy, anh còn muốn em sao?” Ngón tay của cô run rẩy chỉ eo và ngực của mình,
giọng nói đứt quãng cơ hồ nói không nên lời.
“Anh đều muốn,
mặc kệ em biến thành cái dạng gì, em vĩnh viễn là Tần Ngu của Tống Mạc
anh.” Anh hôn cô, trằn trọc, dùng hành động nóng bỏng của mình nói cho
cô biết, anh cho tới bây giờ đều không để ý những thứ này.
Tần Ngu ngước đầu, lần đầu tiên chủ động dựa vào gần anh, trong lúc răng
môi dung hợp, anh nghe giọng nói mang theo nước mắt của cô, “Tống Mạc,
em yêu anh.”
Tống Mạc, em yêu anh, yêu anh còn hơn chính bản thân em, cho nên anh không được rời khỏi em, mặc kệ phát sinh cái gì,
cũng không d[d[lqd thể.