Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 146: Tối hôm qua các người đã làm cái gì?




Editor: Táo đỏ phố núi

Lại là Thẩm Vi Nhi!

Đương nhiên, cũng có một số người phụ nữ muốn dây dưa với Tống Mạc, thường hay gọi điện thoại cho Tống Mạc cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, nhưng điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ là – Tống Mạc lại lưu số điện thoại đi động của cô ta!

Một người đàn ông bình thường, lưu số điện thoại của phụ nữ thì cũng không nói làm gì, nhưng nếu là người đàn ông không gần nữ sắc như Tống Mạc, thì lại không giống như vậy, một người đàn ông vô cùng lạnh lùng, ngoại trừ số điện thoại của vợ mình lại lưu số điện thoại của người phụ nữ này, điều này đã nói lên điều gì?

Tần Ngu vẫn cho rằng mình là một người phụ nữ rộng lượng, nhưng đến lúc này, cô giống như mèo bị giẫm đuôi, nhảy dựng lên chạy thẳng tới phòng tắm, cô mới ý thức được rằng, ở trong tình yêu, căn bản không có từ rộng lượng.

Tay đã nắm lên cánh cửa, trong nháy mắt tâm tư của Tần Ngu lại thay đổi.

Theo như tình tiết trong những cuốn tiểu thuyết và những bộ phim truyền hình cô từng xem, khi phát hiện ra chồng mình có dấu hiệu ngoại tình, cách tốt nhất là nên đối phó với người thứ ba, chứ không phải gây chuyện với chồng của mình.

Cho nên, Tần Ngu lui trở về bên giường, nhận điện thoại.

Giọng nói của người phụ nữ mang theo sự quyến rũ, “Alo, Tống tổng.”

Tần Ngu nghe như vậy trong lòng nổi điên lên, hai tay ôm lấy cánh tay ngồi trên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống nền gạch màu trắng, khoé môi nở một nụ cười lạnh lùng, “Ngại quá, tôi không phải là Tống tổng của cô.”

“Vậy cô là ai?” Nghe thấy giọng nói của phụ nữ, giọng nói đầu bên kia tràn đầy thái độ thù địch.

Tần Ngu hừ một tiếng từ mũi, “Cô không xứng để biết.” Ngoại trừ khi đối mặt với Tống Mạc cô mới trở thành tiểu bạch thỏ, còn lại những lúc khác, cô sẽ lại là một Tần Ngu mạnh mẽ và đanh đá, nhất là thời điểm đối mặt với tình địch.

“Tống Mạc đang làm gì sao?” Thẩm Vi Nhi cũng không phải là người dễ bắt nạt, ngay lập tức dùng giọng điệu không thể coi thường, khí thế cũng dâng lên.

Tần Ngu thoáng nhìn về phía phòng tắm, cố ý kéo dài giọng nói ra, “Anh ấy à, còn đang tắm.”

Quả nhiên đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây, Tần Ngu cong mắt lên.

Đang chuẩn bị cúp điện thoại, không hề như mong muốn của cô, lại nghe thấy giọng nói của người phụ nữ kia mang theo ý định trả thù, sâu xa nói, “Ồ, vậy thì nhờ cô chuyển lời tới anh ấy, về chuyện tối hôm qua, anh ấy nên xem xét lại xem cần phải xử lý như thế nào.”

Lời nói của Thẩm Vi Nhi rõ ràng có ẩn ý, cho tới lúc cúp điện thoại, Tần Ngu vẫn bị ẩn ý trong lời nói của cô ta làm cho chấn động, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Tối ngày hôm qua Tống Mạc không ở nhà, vậy là đã ở cùng một chỗ với người phụ nữ này? Trai đơn gái chiếc, đến cùng thì bọn họ đã là cái gì? Câu nói xử lý như thế nào kia là có ý gì, xử lý cái gì?

Tần Ngu ôm di động đi tới đi lui ở dưới đất, vẻ mặt hết sức căng thẳng.

Mặc dù lời nói của Thẩm Vi Nhi khiến cho người ta phải suy nghĩ, lại mơ hồ có ý khiêu khích, rất có thể, người phụ nữ kia nói như vậy, chính là vì muốn làm ly gián cô và Tống Mạc. Hơn nữa, Tống Mạc như thế nào cô là người rất rõ ràng, chuyện này, vẫn nên chờ anh tắm rửa xong ra nói chuyện cho rõ ràng.

Bình tĩnh lại một chút, quay lại ngồi ở trên giường.

―――

Người đàn ông mặc bộ đồ tắm thoải mái bước ra từ phòng tắm, đầu tóc vẫn còn ướt nhẹp rũ xuống đuôi chân mày, đôi mắt hẹp dài dường như có một tầng hơi nước, nhìn anh như vậy, giống như là một thanh niên hơn hai mươi sáng ngời như ánh mặt trời.

Tần Ngu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng trẻo điển trai của anh, ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây, có việc muốn hỏi anh.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, bước lại, ngồi xuống ở bên cạnh người của cô, định đưa tay ra muốn ôm cô ngồi lên đùi của mình giống như bình thường, vẻ mặt Tần Ngu hết sức nghiêm túc, đưa tay lên đánh vào người của anh, “Em muốn hỏi anh một chuyện vô cùng quan trọng, anh hãy nghiêm túc một chút.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô mấy giây, thu tay lại ngồi đối diện với cô, yên lặng nhìn cô, “Xin rửa tai lắng nghe.”

Tần Ngu cụp mắt xuống mở lại lịch sử cuộc gọi, “Thẩm Vi Nhi vừa mới gọi điện thoại cho anh.”

“Ừ, rồi sao nữa?”

“Giải thích lý do một chút, tại sao anh lại lưu lại số điện thoại của cô ta?”

“Thẩm Vi Nhi là nghệ dĩ dưới trướng của công ty anh, để tiện liên hệ, nên anh lưu số cô ấy lại.”

“Được, xem như anh biết ăn nói. Nhưng vừa rồi cô ta muốn em chuyển lời với anh chuyện tối hôm qua, hỏi anh muốn xử lý như thế nào, nói đi, tối hôm qua các người đã làm cái gì?”

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tần Ngu, đột nhiên người đàn ông nở một nụ cười, giọng nói trầm thấp và quyến rũ vang lên, “Em đang ghen?”

Sắc mặt của Tần Ngu vẫn tĩnh lặng như nước, “Đây không phải là điểm chính, anh đừng hòng lảng sang chuyện khác, mau lên, trả lời câu hỏi của em.”

Người đàn ông thấy cô rốt cục không hề gây rối giống như mình tưởng tượng, một tay ôm lấy cô vào trong ngực mình, cằm cúi xuống dựa vào bả vai của cô, một tay vuốt ve những ngón tay thuôn dài của cô, “Tối hôm qua tổ chức tiệc chúc mừng, Thẩm Vi Nhi bị đạo diễn chặn ở góc tường, vừa đúng lúc anh cứu cô ấy nhân tiện xử lý luôn tên đạo diễn kia mà thôi.”

“Anh lại vì cô ta mà xử lý luôn tên đạo diễn kia, nói mau, có phải anh yêu cô ta không?” Khi phụ nữ đang yêu thì không thể nói lý.

“Tần Ngu, cô ấy là nghệ sĩ dưới trướng của công ty, anh bảo vệ cô ấy chỉ vì nguyên nhân này thôi.” Người đàn ông kiên nhẫn giải thích.

Gò má ấm áp của người đàn ông cọ cọ ở cổ của cô, động tác giống như một con chó to xác, nghe giọng nói của anh dịu dàng như nước, chảy róc rách ở bên tai của cô, trong lòng của Tần Ngu chợt mềm mại đi.

Yên lặng mấy giây, từ trong ngực của người đàn ông cô nghiêng người ra, quỳ ở trước mặt của người đàn ông, một đôi mắt đen láy sáng rực nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tống Mạc, lông mi của cô khẽ run mang theo sự lo lắng, run rẩy như những cánh bướm, nhẹ nhàng xoa xoa trong ngực của người đàn ông, cô rất chuyên chú, gần như là thành kính nhìn anh, “Tống Mạc, anh yêu em không?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô mấy giây, trong mắt chợt loé sáng lên, không lên tiếng, đưa tay cố định gáy của cô, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen dài mềm mượt như lụa của cô, môi mỏng của anh đặt lên môi của cô.

Động tác chưa bao giờ dịu dàng như vậy, lăn qua lộn lại. Anh không có câu trả lời, chỉ có những cái hôn thật dài này, hàm chứa những tình cảm dịu dàng không nói thành lời của anh, tất cả đều trao cho cô.

―――

Một tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang giây phút ngọt ngào này, hai người cùng ngẩn ra, nhưng chỉ mấy giây sau, Tần Ngu chợt giật mình hoàn hồn, cầm lấy điện thoại đi động ở trong tay.

Là một tin nhắn, do trợ lý gửi tới, là tin nhắn lịch trình của ngày mai, không có cái gì khác thường.

Ngón tay của Tần Ngu tuỳ tiện lướt lướt, lúc chuẩn bị điện thoại di động xuống.

Trong tầm mắt, lại xuất hiện một tin nhắn có nội dung ngắn, là tin nhắn một năm trước cô gửi hình cho anh, là ảnh chụp của Lê Nhược và Cố Thành nắm tay nhau ở đầu đường, không có gì ngoài ảnh chụp, có nghĩa là dòng tin nhắn bằng chữ sẽ ở phía dưới của tấm ảnh chụp.

Trong dòng tin nhắn chữ hiện lên hai chữ rất to và chói sáng, Tần Nhị.

Tần Ngu chưa bao giờ mở điện thoại di động của Tống Mạc, không ngờ được là, bây giờ xem một chút, lại hiện ra như vậy.

Tần Nhị... Ở trong mắt của người đàn ông này, cô có hình tượng như vậy!

Ở bên cạnh, người đàn ông đã lấy ra một cái dụng cụ tránh mang thai được đóng gói đẹp mắt, chuẩn bị thử một tư thế mới học hỏi được, đảo mắt nhìn, thì thấy Tần Ngu đang trợn tròn mắt nhìn anh, trong mắt anh như có ngọn lửa loé lên, đây là dấu hiện báo trước việc cô chuẩn bị khóc lóc om sòm.

Động tác của người đàn ông dừng lại, “Làm sao vậy?”

Tần Ngu mở nội dung tin nhắn trên điện thoại di động ra đưa tới trước mặt của người đàn ông, “Giải thích xem, Tần Nhị là có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.”

“Tống Mạc!” Tần Ngu ném điện thoai di động lên giường một cái, rồi cả người giống như một khẩu pháo cỡ nhỏ lao tới, làm cho người đàn ông ngã bổ nhào xuống giường, hai chân dạng ra ngồi lên người của người đàn ông, tay nắm lấy cổ áo của người đàn ông hét to, “Tại sao anh lại có thể đối xử với cô vợ bé nhỏ xinh đẹp của anh như vậy, chẳng lẽ ở trong mắt của anh em là như vậy? Người đàn ông vô tình vô nghĩa này, lúc ở trên giường anh đâu có nói như vậy…”

Đổi lại là người phụ nữ khác cố tình gây chuyện như vậy sao Tống Mạc có thể chịu được, nhưng vì người này là Tần Ngu, nên anh lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Để cho cô tuỳ ý khóc lóc giương nanh múa vuốt một lúc, sau đó người đàn ông đưa tay ôm eo của cô, thoáng dùng sức một cái, chuyển từ bị động sang chủ động, giam cầm người phụ nữ dưới thân của mình, đôi mắt đen láy của anh lẳng lặng nhìn cô, “Nhị ở trong mắt anh nghĩa là đáng yêu.”

Tần Ngu đang ra sức giãy giụa nghe thấy câu này lập tức dừng lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô lập tức nghi ngờ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, “Cho nên anh đang khen em sao?”

“Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, không cần lãng phí thời gian vào những chủ đề nhàm chán như vậy.”

“Anh... ưm...” Tần Ngu còn chưa nói hết câu, tất cả đã bị ngăn lại trong chiếc hôn triền miên.

Nhìn người đàn ông như sói như hổ, trong lòng của cô yên lặng rơi nước mắt, đêm dài đằng đẵng như vậy, khi nào trời mới sáng đây.

―――

Lúc khiến cho cô không còn chút sức lực nào nữa, động cũng không muốn động nằm im trong lòng của người đàn ông, bóng đêm bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu sáng lên rồi.

Cô nhớ lại những lời mà Thẩm Vi Nhi đã nói hôm qua, trong lòng có chút không thoải mái, mặc dù Tống Mạc đã giải thích sơ qua về chuyện này, nhưng trong lòng của cô vẫn có chút hụt hẫng, không nói rõ ràng được, khiến cô không thể nào yên tâm được.

Tâm tư của Thẩm Vi Nhi đối với Tống Mạc thì cô biết, nhưng điều cô không biết là, ở những chỗ mà cô không biết, người phụ nữ dùng thủ đoạn nào để quyến rũ chồng cô đây?

Làm sao cô có thể cho phép người phụ nữ khác dòm ngó chồng của mình được chứ?

Tần Ngu suy nghĩ một lúc lâu, đôi mắt trong đêm chợt loé sáng, một lúc sau, cô lật người, đưa tay nắm lấy cổ của người đàn ông, cọ mặt vào trong ngực của người đàn ông, cúi đầu mở miệng, “Tống Mạc, em muốn tiến vào thế giới giải trí.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng lại rất kiên định.

Người đàn ông vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, có chút lười biếng và dịu dàng liếc mắt nhìn cô một cái, “Tại sao lại nhắc tới chuyện này?”

“Không phải là nhất thời nổi hứng, mà đó là giấc mơ từ nhỏ của em.” Ánh mắt của Tần Ngu nhìn vào khoảng không, lời nói này cũng không phải là nói dối, từ khi còn nhỏ, cô đã có một giấc mơ, mỗi khi nhớ tới đều khiến giấc mộng chìm sâu trong tâm hồn của cô bùng cháy lên. Cô khát vọng được mặc những bộ quần áo lộng lẫy xinh đẹp, khát vọng được đứng dưới ánh đèn flash, khát vọng được diễn xuất những màn kịch khiến lòng mình rung động.

Giấc mơ này của cô, đã nhiều năm qua rồi, nhưng vẫn không hề thay đổi.

Mà bây giờ, nhân cơ hội này, cuối cùng thì giấc mơ ngủ sâu trong tâm trí của cô, bây giờ cũng được thức tỉnh.

Bàn tay của người đàn ông luồn qua mái tóc của cô, một lúc lâu sau, nhếch môi lên, “Được.”

Cho dù con đường này rất dơ bẩn và nhiều cạm bẫy, nhưng anh sẽ bảo vệ cô ở phía sau người của mình, chỉ cần cô muốn, cái gì anh cũng có thể cho cô.