Ánh sáng mờ nhạt hiện ra, trước mắt hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết trắng nõn đang ửng hồng lên, khoảng cách rất gần, rất gần, gần đến nỗi anh có thể nhìn
thấy rõ những sợi lông tơ rất nhỏ trên khuôn mặt của cô, còn cô thì đang nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, khoé mắt đuôi mày lộ ra sự vui vẻ, thoạt nhìn bộ dạng rất say mê.
Ừm, thật đáng yêu.
Nhưng mà, miệng của anh thật sự ăn ngon như vậy sao?
Người đàn ông lặng im mấy giây, trong đôi mắt đen nhánh, hiện lên nụ cười
thản nhiên, giật giật môi, “Em đang làm gì?” Nhiều ngày chưa mở miệng,
giọng nói của người đàn ông hơi khàn khàn, trong căn phòng đang vô cùng
yên tĩnh này, đặc biệt trở nên vang dội.
Trong lòng của Tần Ngu
khẽ chấn động, lông mi run lên bần bật, mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng
ra, trừng mắt nhìn người đàn ông phía dưới.
Bốn mắt nhìn nhau,
Tần Ngu nhìn vào đôi mắt dài nhỏ hẹp đen nhánh của anh, đôi mắt kia đen
láy yên tĩnh như bóng đêm, cứ yên lặng nhìn cô như vậy.
Tần Ngu nhìn chằm chằm vào anh, tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh, đầu óc trở nên trống rỗng.
Cho nên mới nói, rõ ràng là cô đã bị bắt tại trận?
Cho nên mới nói, toàn bộ tình cảm thắm thiết và suy nghĩ không an phận của cô đã lọt vào mắt anh hết rồi đúng không?
Lần này, cô nên giải quyết như thế nào đây!
Trong nháy mắt cả người Tần Ngu cảm thấy không ổn, sắc mặt ửng đỏ nhìn xuống
người đàn ông, chớp chớp đôi mắt đen láy của mình, vẻ mặt thấp thỏm cắn
môi, nhìn bộ dạng đó, vô cùng … đáng thương.
Hầu kết của Tống Mạc trượt lên trượt xuống, ánh mắt của anh nhìn vào đôi môi đỏ mọng dính
nước của người phụ nữ, trong đôi mắt đen kia, càng trở nên sẫm lại.
Lúc Tần Ngu đang muốn đứng dậy, đột nhiên, một cánh tay to lớn tì vào gáy
của cô, thoáng dùng sức, thân thể của cô không kịp chuẩn bị đã nhanh
chóng bị đè xuống nằm úp sấp lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông,
chưa hồi phục lại tinh thần, trên môi của cô đã có một cảm giác mềm mại
lành lạnh. Ngay sau đó, một cảm giác ấm áp trơn trợt cạy hàm răng của cô ra, khí thế hung hăng, mạnh mẽ bắt đầu dây dưa công kích lưỡi của cô.
Hơi thở của hai người giao hoà với nhau, cảm giác kịch liệt nóng bỏng,
giống như toàn thân có một dòng điện chạy qua, từ miệng của cô, đến
trong lòng khiến cô mềm nhũn ra. Llqqiđ.
Trong nháy mắt, chỉ cảm
thấy giống như đang lơ lửng như đi trên mây, tất cả những đám mây như
biến thành kẹo đường, nhẹ nhàng vây quanh người cô.
Cô gần như
tham luyến nhìn anh, nhìn gò má sạch sẽ, sáng sủa và anh tuấn của anh,
đang dán sát vào khuôn mặt của mình, đôi mắt anh đang nhắm chặt lại, đôi mi dài của anh dưới ánh trăng hơi run rẩy.
Tần Ngu cảm giác thấy cả người mình đều mềm nhũn ra, ngón tay vô lực cầm lấy tà áo bệnh nhân
màu xanh lam của anh, suy nghĩ dần dần bị biến mất, cô từ từ nhắm mắt
lại, đắm chìm trong một thế giới tươi đẹp.
Rất lâu sau, cho đến
khi cả hai người đều sắp ngạt thở, Tần Ngu mới hồi phục tinh thần lại,
kiềm chế khẽ đẩy lồng ngực của anh ra. Anh mở mắt ra, đôi mắt hẹp dài
đen nhánh của anh thâm sâu khó dò, trong đó, như đang hỗn loạn và mơ hồ
nhen nhóm một ngọn lửa, gần như muốn thiêu đốt anh và cô.
Tần Ngu hít từng ngụm từng ngụm không khí, khuôn mặt trắng nõn của cô ửng đỏ
lên, đôi mắt như được che bởi một tầng hơi nước mỏng, nhìn mê ly và mông lung.
Trời ạ, sao sự việc lại phát triển thành tình trạng này!
Tống Mạc anh đây là...
Cô vẫn đang nghĩ đến xuất thần, chợt nghe thấy một tiếng rên rỉ vô cùng đè nén thốt ra từ trong miệng của người đàn ông, hơi thở nóng rực của
người đàn ông, đều phả vào bên cạnh tai của cô, trong lòng cô khẽ run
lên, lúc này mới giật mình từ thế của anh và cô bây giờ quá ái muội, hai cánh tay của cô chẳng biết đã đặt lên ngực anh từ lúc nào, sợi tóc cô
rũ xuống ngay cằm của anh, chắc là mới vừa rồi cô đã đụng vào miệng vết
thương của anh, cho nên anh mới rên lên như vậy.
Mặt của Tần Ngu nóng lên, nhanh chóng đứng dậy khỏi người của người đàn ông.
Nhưng mà, bởi vì vừa mới trải qua một hôn mãnh liệt xong, chiếc áo cổ chữ V
trên người cô không biết bị kéo trễ xuống phía dưới từ khi nào, một mảnh tuyết trắng như ẩn như hiện lộ ra bên ngoài, nhưng cô lại không biết,
cúi người quỳ gối xuống bên cạnh của người đàn ông, môi đôi mắt đen láy
xinh đẹp chuyên tâm nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của anh, khuôn
mặt hồng hào của cô hiện lên vẻ lo lắng, giọng nói mềm mại dịu dàng,
“Sao vậy? Không bị làm sao đấy chứ.”
Từ góc độ của người đàn ông
nhìn sang, lồng ngực phập phồng của cô dường như bị anh nhìn không sót
gì, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp trước mắt, im lặng
không nói gì.
Tần Ngu nhìn thấy ánh mắt của anh, không nhìn vào khuôn mặt của cô, mà lại rơi vào phía dưới … cổ của cô một tý?
Theo bản năng cô nhìn theo hướng ánh mắt của anh, chỉ nhìn một cái, cả khuôn mặt của cô liền đỏ ửng lên, quần áo của cô không chỉnh tề như vậy mà
lại quỳ trước mặt anh?
Ngượng ngùng một trận, cô có chút hổn hển
trừng mắt nhìn người nào đó một chút, rồi nhanh chóng sửa sang lại quần
áo, “Không cho phép nhìn!” Trong giọng nói, mang theo một chút hờn dỗi
mà ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra.
Người đàn ông liếc nhìn cô một cái với hàm ý sâu xa, rồi lạnh nhạt, rất tự nhiên thu hồi lại ánh mắt.
Tần Ngu nhìn vẻ mặt có chút tái nhợt của anh, chắc là mới vừa rồi nghiêng
đầu hôn cô nên đã bị tiêu hao nhiều sức lực, hơi thở của anh có chút
không ổn định, sắc mặt cũng hơi tiều tuỵ, duy nhất chỉ có đôi môi mỏng
hé mở kia còn có chút hồng hào.
Đôi môi mỏng hé mở... Theo bản
năng trong đầu của Tần Ngu lại tái hiện lên cảnh hai người vừa mới hôn
môi, trong nháy mắt cảm thấy trên miệng mình cũng nóng lên.
Chao
ôi, không đúng, điều quan trọng bây giờ là phải gọi bác sĩ tới kiểm tra
xem miệng vết thương của anh như thế nào rồi, sao cô lại có thể nghĩ tới chuyện này đó cơ chứ.
Cô ảo não nhíu mày lại, chu môi lên, dời
ánh mắt đi, đưa tay ra nhấn vào cái chuông ở trên giường, trong lòng vì
vui mừng như điên, mà cánh tay cô không ngừng run rẩy.
Trong lúc
cô làm những chuyện này, Tống Mạc im lặng không nói một lời nào, chỉ
nhìn cô thôi, có lẽ đại nạn không chết, có lẽ tưởng mất đi hoá ra lại
được, anh cảm giác, nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
May mắn, anh còn sống, may mắn, có một ngày anh có thể nhìn thấy cô lần nữa.
Giờ phút này, anh cảm giác mình vô cùng may mắn.
Không có ai biết, vào giây phút trúng đạn kia, vào lúc anh dần dần chìm vào
hôn mê, trong đầu của anh, hiện lên không phải ai khác, mà chính là cô.
Loại cảm giác này hết sức kỳ diệu, anh chưa bao giờ giống như bây giờ, muốn ôm chặt cô vào trong lòng mình.
Tiếng chuông vang lên, một đống người xông vào, bên ngoài cửa có tiếng gọi
điện thoại rất vui mừng, Tần Ngu lập tức từ trên giường đi xuống, lùi
lại vào một góc phòng bệnh, nhìn anh được các bác sĩ, y tá vây quanh. Cô lẳng lặng nhìn những ánh đèn bên ngoài cửa sổ, trong lòng giống như có
ngọn lửa đang bùng cháy. Táo đỏle^quyy do^nn.
Sau một giờ đồng
hồ, bác sĩ làm các loại kiểm tra xong, nói với cô là cơ bản anh không có gì đáng ngại nữa, đột nhiên Tần Ngu đỏ hoe vành mắt, giờ phút này cô
cảm thấy tất cả những uất ức, những mệt nhọc, những đau khổ và giày vò,
cô đều cảm thấy rất đáng giá.
Anh đã sống sót, một lần nữa đầy sức sống xuất hiện trước mặt cô.
Không có gì khiến cho cô mừng rỡ hơn so với chuyện này.
Cô đứng cách đó không xa liếc mắt nhìn anh, anh cũng yên lặng nhìn cô, đôi mắt bình tĩnh kia, dịu dàng như nước, đột nhiên nước mắt cô chảy xuống.
Bác sĩ vừa đi khỏi, người ở ngoài cửa nhanh chóng xông vào.
Người đi vào là Tiếu Dịch, dường như là xông vào, Tần ngu mất tự nhiên vội
vàng lau nước mắt đi, khàn giọng nói, “Anh ấy không sao rồi.”
Tiếu Dịch nhìn Tống Mạc mỉm cười một cái, rồi lại nhìn về phía Tần Ngu, “Chị dâu vất vả rồi!” Tần Ngu vô ý thức liếc nhìn Tống Mạc một cái, phát
hiện vẻ mặt tái nhợt của anh cũng đang mỉm cười nhìn cô, da mặt lại nóng lên.
Bất chợt lại nghe thấy giọng nói chế nhạo kỳ quái của Tiếu Dịch vang lên,“Ơ, chị dâu, miệng của chị…”
Trong lòng Tần Ngu chột dạ lộp bộp một tiếng, miệng của cô có cái gì khác thường sao? Chẳng lẽ bị hôn đến sưng lên rồi sao?
Giương mắt lên nhìn nụ cười hì hì thoáng qua của Tiếu Dịch, rồi liếc mắt nhìn
người đàn ông đang nằm trên giường rất bình tĩnh và thản nhiên kia, Tần
Ngu lập tức đưa tay che miệng lại, mở to đôi mắt, lúng túng nhìn hai
người.
Cũng may rất nhanh lại có người đi vào, mới phá vỡ bầu không khí lúng túng lúc này.
Tần Ngu nhân cơ hội này lui vào trong góc, cúi thấp đầu, mím môi, không nói thêm gì nữa, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình đến tối đa.
Đều tại người đàn ông kia, hôn cô thành ra như vậy, làm cho cô không dám gặp người nữa!
Cũng may, sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người của Tống Mạc, không quá để ý đến cô.
Tần Ngu thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng bệnh, rất nhanh đã đầy người chen lấn đi vào phòng.
Có Hứa Văn, và cả người cũng bị trúng đạn ở phòng bên cạnh là Cận Tuân,
ngoài ra còn có một số người cô nhìn thấy hơi quen quen, hoặc chưa thấy
bao giờ, vẻ mặt của ai cũng vui mừng.
Tống Mạc dù sao cũng mới
vừa tỉnh lại, giọng nói còn rất yếu ớt, nên chỉ nói vài câu đơn giản với bọn họ, “Hôm nay tôi không muốn nói chuyện gì hết, ngày mai có gì nói
sau đi.”
Một đám người đều cười nhìn về phía Tần Ngu, dặn dò cô
chăm sóc tốt cho Tống Mạc, Tần Ngu đưa tay che miệng cười với bọn họ,
cảm thấy mặt mình như sắp bị thiêu cháy rồi.
Tất cả mọi người rón rén rời đi, lúc Tiếu Dịch đi ra ngoài, cười nói với Tống Mạc, “Bác sĩ
nói, thân thể của anh vừa mới hôn mê dậy, hai ngày nay hai người không
thể làm những động tác quá kịch liệt, nên kiềm chế một chút.” Quay đầu
lại, hờ hững nhìn về phía Tần Ngu, nói có ngụ ý, “Chị dâu, chị thật sự
khiến cho lão đại phải coi trọng đó.”
Tần Ngu nghe vậy, khuôn mặt cũng muốn nhỏ máu ra rồi.
Tất cả mọi người như ong vỡ tổ lui ra ngoài, trong phòng bệnh to như vậy, chỉ còn lại Tần Ngu và Tống Mạc.
Tống Mạc lẳng lặng nhìn cô, “Đến đây.”
Tần Ngu khựng lại hai giây, rồi đi đến bên cạnh giường của Tống Mạc.
Anh nhìn chằm chằm bằng ánh mắt không hề che giấu chút nào, khiến cho Tần
Ngu có cảm giác giống như mình không mặc quần áo vậy, vô cùng không được tự nhiên, mím môi, ngoảnh đầu về hướng khác, cũng không nhìn anh.
Đột nhiên anh tỉnh lại, khiến cô rất vui mừng, nhưng lại có chút không biết làm sao, sau này, cô nên xử sự như thế nào trước mặt anh đây, thể hiện
ra toàn bộ lòng mình, hay là vẫn tiếp tục che giấu tình cảm của mình?
Người đàn ông này không biết suy nghĩ của cô, nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô,
nhướn mày, ngón tay trắng trẻo khẽ chọc vào phía sau cô, “Nói một chút
đi, vừa nãy tại sao lại hôn trộm anh, em quên điều thứ ba trong hợp đồng của chúng ta rồi sao?”
Quả nhiên, người đàn
ông này sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ, thực sự phải thẳng thắn sao?
Tần Ngu cúi đầu, không
ngừng vặn ngón tay, quả thực trong lòng đang rối loạn thành một nùi, lý
tưởng của cô thì rất gan dạ và dũng cảm, nhưng thực tế lại thực sự bị
hoảng sợ.
Lúc đó cô đâu có nghĩ tới vấn đề này, lúc đó cô căn bản cũng không nghĩ tới là anh sẽ tỉnh lại ngay lập tức như vậy, khiến cho
cô bị bắt tại trận.
Cô đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, mới ngẩng
đầu lên, ngước mắt thoáng liếc nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu xuống,
bỗng dưng bật thốt một câu, “Chuyện đó, anh có biết chuyện cổ tích người đẹp ngủ trong rừng không?”
”Ồ, anh thấy cái chuyện không hề có tính logic đó là để lừa gạt những đứa trẻ thôi.”
“... Chuyện cổ tích người đẹp ngủ trong rừng là câu chuyện kể về hoàng tử
hôn công chúa khi đang hôn mê, sau đó công chúa liền tỉnh lại, bác sĩ
nói với em, bệnh nhân đang hôn mê, nhưng thực ra vẫn có ý thức, cho nên
em đã chuẩn bị làm hoàng tử một lần, xem có thể hôn để cho anh tỉnh lại
hay không.” Tần Ngu vô lực nói, mục đích muốn lừa gạt qua chuyện.
”Em cho anh là đứa trẻ ba tuổi sao?” Người đàn ông nhíu nhíu mày lại, hiển
nhiên là không tin tưởng vào lý do thoái thác này của cô.
Tần Ngu chột dạ đứng yên tại chỗ, tròng mắt đảo loạn, chợt thấy trên đầu giường có một ly nước, mắt chợt loé lên, nhìn về phía Tống Mạc, “Thật ra,
không phải là em hôn anh, mà là em đang mớm nước cho anh.” Dứt lời, cô
cầm lấy ly nước quơ quơ ở trước mặt của Tống Mạc.
Tống Mạc thờ ơ
liếc cô một cái, “Ồ, giờ anh cũng cảm thấy hơi khát nước, nhưng mà anh
vẫn không thể cử động, xem ra, vẫn phải khiến em vất vả mớm nước cho anh lần nữa rồi.”