Giọng nói đàn ông không nhanh không chậm, phảng phất như chuyện nhận giấy kết hôn không khác gì một bữa cơm, Tần Ngu hơi ngẩn ra, “Nhanh như vậy?”
“Tôi không có nhiều thời gian lãng phí cho chuyện này, nếu mọi chuyện đã định, không cần kéo dài làm gì, nhanh chóng nhận giấy.” Ngón tay của anh nhẹ nhàng gõ trên bắp đùi, bộ dáng nhàn nhã.
Tần Ngu lại không nhàn nhã như vậy, bởi vì việc nhận giấy kết hôn đối với cô mà nói, quá khó khăn. Sổ hộ khẩu trong nhà đang nằm trong tay Tần mẹ, có nghĩa là chỉ cần Tần mẹ không chấp nhận cô liền không thể gả cho Tống Mạc, có khi Tần mẹ còn rất hận Tống Mạc, sẽ không đồng ý hôn sự của hai người.
Đưa tay gãi mi tâm, có chút bực bội ngồi một bên, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
“Có cái gì khó khăn sao?” Lúc này Tống Mạc đã đổi tư thế ngồi, một cánh tay thật dài nhàn nhã đặt trên lưng ghế sofa, tay còn lại tùy ý rũ bên người, cổ áo khẽ mở, trên mặt bạch hi, một đôi mắt lẳng lặng nhìn cô, giống như nước hồ ở dưới ánh mặt trời sáng lên, thoạt nhìn lười biếng lại kiêu căng.
Bị anh nhìn chăm chú như vậy, tâm Tần Ngu khẽ chấn động, lại hơi khó chịu, cánh môi giật giật, cúi đầu phun ra một câu, “Ừ, có chút vấn đề.”
“Rất khó giải quyết sao? Tôi có thể giúp gì không?” Hình như tâm tình của anh không tệ lắm.
Anh có thể giúp gì? Anh không tăng thêm trở ngại thì cô mừng lắm rồi...
Tần Ngu ngượng ngùng liếc nhìn anh một cái, đáy mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Ai ngờ, anh lại nhếch môi cười, “Có cần tôi đến nhà cô gặp mặt trưởng bối không?”
“...” Tần Ngu thật muốn cười nhạo anh, anh dám xuất hiện ở trong nhà cô, cô tin là anh còn chưa bước vào cửa, liền bị Tần mẹ cầm lấy gậy đuổi ra ngoài.
Đương nhiên Tống Mạc không biết những suy nghĩ nhỏ mọn trong lòng Tần Ngu, chỉ thấy vẻ mặt cô nhìn anh quái dị mười phần, rõ ràng là... đang cười nhạo anh?
Giật giật khóe miệng, vẻ mặt trở nên kiêu căng, “Có cái gì khó thì cô cứ nói thẳng, trên đời này không có chuyện khó khăn gì Tống Mạc tôi không giải quyết được.”
Tần Ngu nhìn anh bằng nửa con mắt đánh giá anh vài lần, “Chậc chậc” hai tiếng, lắc đầu, ánh mắt kia rõ ràng nói: Chàng trai, sao anh lại ngây thơ như thế.
Vẻ mặt Tống Mạc trong nháy mắt trở nên không vui, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Tần Ngu, đang muốn mở miệng, Tần Ngu đã trước anh một bước, nhanh chóng mở miệng, “Thôi, tôi đã có biện pháp, chuyện này anh đừng dính vào.”
―――
Xe dừng lại trước khu Tĩnh An.
Ngược lại Tống Mạc quen cửa quen nẻo, bước dài đi trước Tần Ngu, bóng dáng cao gầy như gốc cây cổ thụ, Tần Ngu cúi thấp đầu đi phía sau anh, tâm tình rõ ràng không vui.
Trên thực tế, từ lúc căn biệt thự kia xuất hiện ở trong tầm mắt cô, những khổ sở bị cô dùng sức dằn xuống đáy lòng, tựa như nước biển cuồn cuộn, từng đợt từng đợt không lối ra mãnh liệt trào vào đáy lòng của cô, rót đầy trái tim cô, một mảnh nặng trĩu.
Tựa như đã cách nhiều ngày, cuối cùng ngươi đã trở về quê nhà, phát hiện phong cảnh ở đây như trước, chỉ là không còn những bóng dáng quen thuộc, đáy lòng của ngươi, là thẫn thờ cùng bi thương trước cảnh vật còn người mất.
Bây giờ là hơn mười giờ sáng, ánh nắng chiếu khắp căn phòng, tất cả mọi thứ, đều được phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, rõ ràng nhu hòa mà ấm áp, lại làm cho lòng người sinh bi thương.
Tống Mạc đi thẳng vào phòng ngủ, Tần Ngu thong thả bước đi, đi qua mỗi phòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những vật lưu lại quá nhiều kỷ niệm, đáy lòng không nỡ, những thứ này đều từng là cô cùng Hứa Giang Nam từng ly từng tý chọn lựa, bây giờ, cô lại phải vứt bỏ toàn bộ, tựa như vứt bỏ tất cả ký ức của mình với Hứa Giang Nam.
Dù sao cũng là người đàn ông cô yêu, sao lại không đau.
Hốc mắt nhanh chóng ửng đỏ.
Tống Mạc đứng ở cửa phòng ngủ dựa vào khung cửa nhìn cô, chứng kiến bộ dáng thất hồn lạc phách của cô, đáy lòng nhất thời hơi đau, cảm giác đau nhức kia, nhàn nhạt, lại giống như tơ mỏng, lặng lẽ lan tràn trong lồng ngực của anh.
Mấp máy môi, mở miệng, giọng nói mang theo vài phần ôn hòa không hay, “Đều đã qua, cần gì nhớ tới nữa, thu dọn đồ đạc đi.”
Tần Ngu không muốn lộ ra một mặt chật vật trước mặt anh, đưa tay nhanh chóng dụi dụi con mắt, hít mũi một cái, bước vào phòng ngủ.
Vốn tưởng rằng sẽ có rất nhiều thứ, nhưng tới lúc thu dọn, mới phát hiện, kỳ thật cũng không có nhiều, trong phòng to như vậy, đều là đồ Hứa Giang Nam đưa cho cô, cô không muốn mang đi, lưu lại ở đây, coi như cho Hứa Giang Nam kỷ vật, nếu có một ngày anh trở về, thấy những thứ đó, liền biết cô luôn nhớ đến anh, tuy không có tình cảm, trong đáy lòng của cô, anh vẫn luôn là anh Giang Nam, bất luận cái gì cũng không thể thay thế anh Giang Nam.
Chỉ mang đi một chút quần áo cùng một chút đồ dùng hằng ngày của mình và Tần Lãng.
Lúc rời đi, Tống Mạc vẫn đi phía trước như cũ, trong tay mang theo hai rương hành lý khổng lồ, vẫn bước đi vững vàng có lực như cũ, từ phía sau lưng nhìn lại, càng hiện ra vai rộng eo hẹp chân dài.
Tần Ngu nhẹ nhàng khóa cửa, trong lòng chua xót không thôi, Hứa Giang Nam ơi, Hứa Giang Nam, hẹn ngày tái ngộ.
Có lẽ, sau lần này, bọn họ sẽ không gặp nhau nữa, nghĩ như vậy, cô lại nhịn không được đỏ mắt.
Rương hành lý được anh để phía sau xe, nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, phát hiện Tần Ngu vẫn còn ngơ ngác đứng ở cửa biệt thự, chau mày lại nhìn bộ dạng muốn khóc lại liều mạng chịu đựng của cô.
Người phụ nữ quật cường này, thật đúng là... Làm cho người ta thương yêu.
Lẳng lặng đứng nhìn như vậy mấy giây, thấy Tần Ngu rủ con mắt xuống lau nước mắt, mới không chịu được nữa nhướng mày, chân dài thẳng tắp bước tới cửa.
Phát giác trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một bóng đen, Tần Ngu mới quay đầu lại, trong con mắt trắng đen rõ ràng, phủ một tầng sương mù ướt nhẹp, ngước đầu hơi ủy khuất nhìn anh.
Trong con mắt ẩn nước, cứ như vậy nhìn anh, tim của anh đột nhiên có cái gì nhẹ nhàng xúc động, nhìn chằm chằm cô mấy giây, đưa tay, nhẹ nhàng chụp đầu vai của cô, xoay người, giọng nói trầm trầm, “Đừng khóc.”
Hai chữ đơn giản, rõ ràng mang theo an ủi, Tần Ngu lại nhịn không được đau xót chóp mũi, đã quên đẩy anh ra, cũng quên mất người đàn ông trước mắt này mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, cô lại như cô gái nhỏ, ở trong lòng anh khóc thút tha thút thít.
Ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, nhìn biệt thự màu trắng trước mắt càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng mơ hồ, cho đến khi hoàn toàn biến thành một chấm đen nhỏ, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Tần Ngu hít mũi, thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại di động ra, muốn gởi tin nhắn cho Hứa Giang Nam, ngón tay lại run run, nửa ngày mới đánh ra một hàng chữ: Anh Giang Nam, em không biết anh có nhìn thấy tin nhắn này hay không đạt nhưng em vẫn muốn nói với anh một tiếng, em đã chuyển ra khỏi biệt thự, về sau sẽ không trở về nữa, sau này nếu anh trở về có thể ở đó, em... Thực xin lỗi anh, tạm biệt.”
Để điện thoại di động xuống, dựa vào ghế, nhắm mắt lại, nước mắt liền theo hai má chảy xuống.
Hứa Giang Nam, thực xin lỗi, đời này không thể sống cùng với anh.
Thực xin lỗi.
―――
Ban đêm, ngọn đèn sáng chói, mỗi một bóng đèn sáng lên, khiến thành phố này thấp thoáng mông lung trong ánh sáng.
Khách sạn Danh Thắng, văn phòng rộng lớn, một người đàn ông lẳng lặng ngồi trước bàn làm việc, giữa ngón tay thon dài, là ánh sáng di động phát ra, anh cụp mặt xuống, bị ánh sáng tôn lên vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng cô độc.
Ánh chiều tà chiếu trên thủy tinh, một mảng ánh sáng mơ hồ, như là ban đêm không tiếng động nở rộ một ngọn lửa, người đàn ông áo sơ mi trắng quần tây đen ngồi ở trong đó, vết lốm đốm lóe trên đầu vai cùng mái tóc ngắn màu đen, bộ dáng yếu ớt, thoạt nhìn rất cô độc.
Không biết nhìn chằm chằm di động bao lâu, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa, người đàn ông khẽ run lên, tắt điện thoại di động, bỏ qua một bên.
Một người đàn ông mặc tây trang màu đen đi tới, thập phần cung kính vuốt cằm, “Giang tổng, hôm nay Tần tiểu thư trở về biệt thự một chuyến, thoạt nhìn, giống như dọn nhà.”
Đôi mắt đen nhánh của Hứa Giang Nam lẳng lặng nhìn không khí hư vô, không biết đang suy nghĩ gì, rất lâu, mới nhìn người đàn ông kia, nhàn nhạt phun ra một câu, “Ừ, tôi biết rồi.” Nghe không ra tâm tình gì, nhạt như gió.
Người kia lui ra ngoài, Hứa Giang Nam cầm điện thoại di động lần nữa, suy nghĩ rất lâu, chau mày lại, nhịn đau đớn trong lòng, đánh ra một hàng chữ: Tiểu Ngu Nhi, em thật không cần anh nữa sao?
Lẳng lặng nhìn mấy giây, giật giật khóe miệng, cười khẽ một tiếng, lại quay đầu xóa bỏ từng chữ.
Mọi chuyện đã kết thúc, rốt cuộc, đã không còn đường lui.
Không phải sao?
Ném điện thoại di động sang một bên, châm một điếu thuốc, trong khói trắng, ánh mắt đen láy, từ từ ướt át.
―――
Ban đêm, bóng đêm mịt mờ.
Thôn Ô Đàm, sân nhỏ bên ngoài Tần gia, một chiếc Bentley màu đen lẳng lặng dừng trên đường d.d.l/q/d nhỏ.
Đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có ánh trăng, như mặt nước trút xuống thôn trang nhỏ.
Cửa xe hạ xuống một nửa, trong tay người đàn ông vân vê một điếu thuốc, cánh tay lười nhác đặt ở trên cửa kính xe, khói trắng vừa mới bay lên liền bị gió thổi bay đi.
Tần Ngu mang khẩu trang, bao bọc mình cực kỳ chặt chẽ, chỉ chừa ra một đôi mắt sáng ngời, đưa tay làm một tư thế tự động viên mình, chuẩn bị xong công tác chuẩn bị tâm lý xuống xe.
Tống Mạc hít một hơi thuốc, chuyển con mắt nhìn cô. Ánh trăng chiếu lên mái tóc ngắn đen nhánh cùng khuôn mặt bạch hi của anh, phảng phất có vầng sáng nhàn nhạt lưu động.
Trong môi mỏng ngậm một hơi thuốc, há miệng, khói trắng vờn quanh trên khuôn mặt của anh, Tần Ngu thấy không rõ mặt anh, chỉ nghe được giọng nói mơ hồ vui vẻ của anh, “Cô cảm thấy cách này được không?”
Tần Ngu ngẩn ra, buông tay xuống, chân mày lá liễu tinh tế nhảy lên, “Đương nhiên.”
Có lẽ đây không phải là biện pháp tốt nhất, nhưng là biện pháp thích hợp nhất.
Tống Mạc vui vẻ càng thêm sáng chói, “Nếu không thì tôi đi?”
Tần Ngu lắc đầu, nhíu mày, quái dị nhìn anh một cái, “Anh biết tủ bảo hiểm nhà tôi ở đâu sao? Anh biết mật khẩu két sắt sao?”
“...” Nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt thay vào đó là tràn đầy khinh bỉ, anh cầm điếu thuốc, xoay người, không hề nhìn cô nữa.
Tần Ngu kéo quần áo sát người, mở cửa xe, tung người nhảy xuống xe.
Nghe trong xe không có động tĩnh gì, anh mới quay đầu lại, ngó ra ngoài, có lẽ là do bóng đêm quá mờ, Tần Ngu lại mặc đồ đen, cho nên trong khoảng thời gian ngắn anh không nhìn thấy bóng dáng xinh xắn kia.
Hít một hơi thuốc, thu hồi ánh mắt, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, trong tầm mắt, liền có một đôi mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn chằm chằm anh.
Là Tần Ngu, đang nằm sấp ở trên cửa kính xe, cười nhẹ nhàng nhìn anh, bộ dáng mờ ám.
Trong lòng khẽ rung động, chỉ nghe thấy Tần Ngu nhanh chóng mở miệng, “Lát nữa nếu tôi chạy đến, anh phải nhanh chóng mở của xe, nhớ kỹ chưa?”
Tống Mạc không đếm xỉa tới gật đầu, “Lề mề nữa là trời sáng.”
Tần Ngu trừng mắt liếc anh một cái, khóa chặt áo khoác ngoài, bóng dáng nho nhỏ, chạy nhanh trong đêm tối, bóng dáng chớp động, giống như là một con... À, là mèo hoang.
Tống Mạc lẳng lặng nhìn phương hướng cô ly khai, híp mắt hít một hơi thuốc, dưới ánh trăng, cặp mắt kia thâm trầm vô cùng.
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng Tần Ngu liền biến mất hoàn toàn trong tầm mắt, anh thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười.