Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài Bạc Tỷ

Chương 7: Vậy Nên, Tôi Bị Anh Đè




Công nhân nữ ở xưởng trà nhiều như vậy, sao anh ta có thể biết tên từng người được.

Quản lý Lý gọi quản đốc của bên phơi trà đến.

Quản đốc đối mặt với Ôn Đình Vực, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt này anh tuấn đến mức làm người ta lóa mắt. Nhưng khí thế mạnh mẽ khiến người khác hơi kinh hãi.

Cô ta mở miệng, lắp bắp: “Cô ta tên là Cố Niệm Niệm. Hàng năm, đến kỳ nghỉ hè cô ta sẽ đến nhà máy trà làm thêm, được mấy năm rồi. Nghe nói là sinh viên đại học đi làm thêm.”

Sau khi nghe nữ quản đốc nói xong, Ôn Đình Vực trầm tư một lúc.

“Các người ra ngoài trước đi.” Sau đó, Ôn Đình Vực nói.

Quản lý Lý tranh thủ mang một nhóm người lớn ra ngoài.

Hà Thu Thư rất miễn cưỡng theo ra.

Sau khi rời khỏi, cậu ta còn nói với quản lý Lý: “Quản lý, ít nhất chúng ta phải để lại một người chú. Lỡ như người kia chiếm tiện nghi của Niệm Niệm thì phải làm sao?”

“Chiếm cái đầu cậu!” Quản lý Lý trừng mắt nhìn Hà Thu Thư.

Ông ta chỉ vào đầu Hà Thư Thư: “Cậu có biết người bên trong là ai không? Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế SÔn Đình Vực đó. Có bao nhiêu người phụ nữ tranh giành muốn bò lên giường của cậu ta, cậu ta mà thèm chiếm tiện nghi của một nữ công nhân nhà cậu à? Đầu óc cậu toàn bã đậu hay sao!”

Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế sÔn Đình Vực!

Hà Thu Thư đàn cả mặt ra.

Ôn Đình Vực! Là nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh!

Công ty dưới tay cũng trở thành công ty trong top 3 trêи sàn quốc tế

Người đàn ông này thật sự là một truyền ký trong giới.

Người ta kể rằng anh ta làm việc rất quả quyết, quyết đoán sát phạt, cứ thế mà mạnh mẽ đưa tập đoàn S từ một công ty không đáng một đồng đẩy lên top các công ty lớn trêи bảng xếp hạng Forbes!

Hà Thu Thư học về tài chính, tất nhiên đã nghe qua danh tiếng Ôn Đình Vực, thậm chí còn có mấy phần kính nể.

Ôn Đình Vực rất ít xuất hiện, hiếm lộ mặt trước truyền thông, cho nên Hà Thư Thư cũng không biết dáng vẻ của Ôn Đình Vực.

Sau khi biết người bên trong là Ôn Đình Vực, trái tim đang treo lơ lửng của Hà Thu Thư cuối cùng cũng về chỗ cũ.

Một nhân vật lớn như vật, tất nhiên sẽ không chiếm tiện nghi của Cố Niệm Niệm.

“A.”

Cố Niệm Niệm kêu một tiếng, mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Nhiệt độ vừa phải trong văn phòng khiến cô lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đôi mắt cô chầm chậm mở ra, ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông có vóc người thon dài ngồi đó.

Người đàn ông đó mặc áo sơ mi trắng, đầy vẻ tuấn tú, nổi bật.

Áo dạ màu xám tro tùy ý khoác trêи tay anh.

“Là anh?” Cố Niệm Niệm giật mình kêu lên.

“Cô còn nhớ tôi? Xem ra cô thật sự nhớ mãi không quên tôi.” Ôn Đình Vực hơi nhếch khóe miệng.

Âm thanh ấy có vẻ ranh mãnh, mang theo chút vẻ đùa cợt, âm cuối của anh hơi đi lên.

Cố Niệm Niệm: “..

Chỉ mới mấy giờ không gặp, còn là người đàn ông cướp đi cái đáng quý của mình, cô mà không nhớ thì chắc chắn là bị đần rồi.

“Tôi đương nhiên nhớ mãi không quên anh, tôi còn nghĩ đến anh từng phút từng giây!” Cố Niệm Niệm nghiến răng nghiến lợi.

“Nghĩ gì về tôi?” Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm đầy vẻ hứng thú, tiếng nói trầm thấp, nhu hòa mang theo ý trêu ngươi.

“Muốn anh chết!” Hốc mắt Cố Niệm Niệm không kiềm được đó lên.

Cho dù cô có tùy tiện bịa cho bản thân một lý do, tự nhủ rằng vẫn tốt hơn so với việc mất vào tay một thằng đần, cho dù cô có tìm trăm nghìn lý do.

Nhưng nếu nói không đau lòng, không hận, là giả.

“Muốn tôi chết? Vậy cô câu dẫn tôi làm gì?” Giọng Ôn Đình Vực như gió rét cuối thu, buốt lạnh đến tận xương.

“Tôi không cầu dẫn anh, tôi chỉ cầu cứu thôi!” Cố Niệm Niệm nhắc lại lần nữa.

“Cầu cứu? Cô nói là có người truy sát cô sao?” Giọng Ôn Đình Vục rét lạnh.

Ánh mắt anh buốt giá nhìn về phía Cố Niệm Niệm: “Cô cho rằng tôi sẽ tin cái cớ vụng về này của cô sao?”

“Đương nhiên là anh không tin.”

Cố Niệm Niệm nói thẳng: “Vậy nên tôi mới bị anh đè”