Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài Bạc Tỷ

Chương 34: Gọi Mẹ




Cố Niệm Niệm thầm cảm thán. Không hổ là mẹ của Ôn Đình Vực, tuổi tác cũng không nhỏ mà vẫn còn đẹp đến vậy.

“Niệm Niệm.” Giọng Lâm Thải Tình rất ôn hòa.

“Di.Trước mặt một người đẹp như thế, không hiểu sao Cố Niệm Niệm lại thấy hơi hồi hộp.

“Còn gọi dì sao?” Lâm Thải Tình sẵng giọng.

Cố Niệm Niệm ngẩn người.

“Gọi mẹ.” Ôn Đình Vực nói khẽ bên tai cô.

“Mẹ.” Cả cơ mặt Cố Niệm Niệm đều cứng ngắc.

Lâm Thải Tinh càng cười dịu dàng hơn. Bà nhìn Cố Niệm Niệm từ trêи xuống dưới, càng nhìn càng thấy thuận mắt.

Bộ dạng như ôm bom ở lần đầu gặp gỡ khiến bà khϊế͙p͙ đảm quá nên bây giờ Cố Niệm Niểm chỉ cần mặc lại như thường thì Lâm Thải Tình đã cảm thấy rất vui và ngạc nhiên.

“Ăn gì đây?” Lâm Thải Tình đẩy thực đơn về phía Cố Niệm Niệm.

“Di… mẹ, mẹ chọn đi.” Cố Niệm Niệm cuống quít đẩy thực đơn

về lại.

Lâm Thải Tinh vỗ vỗ tay cô: “Con chọn đi, cô dâu mới vào của nên hôm nay để con làm chủ, không cần phải câu nệ.”

Ngữ khsi của Lâm Thải Tình rất dịu dàng, dễ chịu, khiến Cố Niệm Niệm an tâm hơn.

Cô mở thực đơn ra, cảm thấy bắt đầu choáng váng, hoa mắt.

Toàn bộ đều là tiếng Anh, nhiều quá làm cô đọc không hiểu.

Mặc dù cô học tiếng Anh ở Đại học cũng khá tốt, nhưng từ ngữ trong thực đơn thật sự rất chuyên nghiệp.

Cố Niệm Niệm vô cùng khó xử.

Ôn Đình Vực không đổi sắc mặt nhận lấy thực đơn: “Bò bít tết đi, Niệm Niệm, em muốn chín mấy phần?”

Chín mấy phần.

Cố Niệm Niệm đỏ cả mặt. Đối với một cô gái trẻ, đến nhà hàng Tây ăn bít tết cũng bình thương.

Nhưng Cố Niệm Niệm cổ xưa nay chưa từng đến nhà hàng đồ tây ăn bít tết, cô vốn không biết nên chín mấy phần.

“Chín bảy phần đi.” Ôn Đình Vực nói với phục vụ.

Anh nhìn ra sự khó khăn của cô, giúp cô giải vây.

Lâm Thải Tinh cũng chọn mấy món. Vì chỉ có một bàn nhà họ nên đồ ăn lên rất nhanh.

Bít tết, salad, súp kiểu Tây, điểm tâm ngọt đầy cả bàn lớn.

Ôn Đình Vực và Lâm Thải Tình đều cầm dao nĩa lên cắt bít tết, Cố Niệm Niệm cũng gắng học cách cắt bít tết của họ.

“Phốc”

Một miếng bít tết bao lên, vạch ra một đường vòng cung duyên dáng trong không trung rồi rơi xuống đất.

Lâm Thải Tinh trợn mắt, há mồm.

Mặt Cố Niệm Niệm như khỉ đít đỏ. Cô chưa từng dùng qua dao nĩa, căng thẳng đến không nghĩ được gì, mà càng căng thẳng lại càng phạm sai lầm.

“Niệm Niệm, em xem em lại quậy rồi.” Ôn Đình Vực vỗ nhẹ lên mặt Cố Niệm Niệm.

Câu nói này nhẹ nhàng hóa giải sự xấu hổ của cô.

Tất nhiên Lâm Thải Tình biết chuyện gì xảy ra nhưng bà vẫn không tỏ vẻ gì, xem như không có gì.

Ôn Đình Vực dùng dao cắt nhỏ bít tết rồi dùng nĩa xiên, đưa đến miệng Cố Niệm Niệm: “Há miệng nào, chồng ȶɦασ em ăn.”

Cố Niệm Niệm hiển nhiên hiểu đây là do Ôn Đình Vực không muốn để cô xấu hổ và cũng muốn diễn cho Lâm Thải Tình xem, cô ngoan ngoãn há miệng.

Thịt mềm mại vào miệng, hương thơm tràn ngập khoang miệng.

Bò bít tết thật ngon, Cố Niệm Niệm nghĩ, ngon hơn bò nhà xào rất nhiều.

Cả miếng bít tết cứ thế được Ôn Đình Vực đút từng chút cho CÔ.

Sau khi cơm nước xong, Lâm Thải Tình muốn đến xem phòng tân hôn của họ.

Ôn Đình Vực không tỏ vẻ gì, lái xe đến thẳng khu nhà Thang Thần. Đến thì thấy rõ, trong này chẳng có chút vật dụng gì của đàn ông.

“Đình Vực, con không vào ở sao?” Lâm Thải Tình có chút

không vui.

“Vừa chuẩn bị xong, vẫn chưa kịp dọn vào ở.” Ôn Đình Vực thản nhiên,

“Đây là phòng tân hôn của hai đứa sao? Nhỏ như vậy, cũng không đủ cao cấp, cái này mà cũng làm phòng tân hôn được sao?” Lâm Thải Tinh chất vấn.